Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 880: Hòa Thuận (1)

Chương 880: Hòa Thuận (1)Chương 880: Hòa Thuận (1)
Cơ thể Tô Ngưng Nguyệt cứng đờ, Thiên Vũ Hàn cúi đầu bên tai Tô Ngưng Nguyệt hỏi nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, nàng đã hết giận chưa?”
Tô Ngưng Nguyệt không trả lời, Thiên Vũ Hàn lại dí sát vê gân Tô Ngưng Nguyệt hơn, giọng hắn trầm ấm, cuốn hút nàng: "Hử?"
Một tiếng "hử' này của hắn, thiếu chút nữa làm Tô Ngưng Nguyệt đầu hàng. Giọng nói của hắn đầy sức hút, nàng còn muốn nghe thêm vài tiếng nữa.
Thật ra Tô Ngưng Nguyệt không tức giận, huống hồ đây cũng không phải lỗi của hắn. Thế mà nàng cứ vô lý làm loạn lên lại còn bắt hắn phải cúi đầu nhận sai. Nghĩ vậy, lòng nàng thấy thật chua xót.
Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, hắn chưa bao giờ đầu hàng trước mọi khó khăn. Cho dù trong tình huống như thế nào, hắn cũng bình tĩnh thong dong. Thậm chí trong tình cảnh bị nước địch tấn công, hắn - người chưa từng ra chiến trường - cũng không ngại khó khăn, gian khổ, đương đầu với hàng vạn ky binh, xương thây chất đầy đồng cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Vậy tại sao hắn lại đối xử tốt như vậy với nàng? Rất nhiều lân nàng phá giới hạn của hắn, có phải hắn đã thua trong tay nàng hay không?
Nghĩ vậy, rốt cuộc nước mắt Tô Ngưng Nguyệt không nhịn được nữa, soạt soạt rơi xuống. Thiên Vũ Hàn đang đợi Tô Ngưng Nguyệt trả lời lại nhìn thấy nàng rơi nước mắt, ngay lập tức hoảng sợ. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Ngưng Nguyệt. Hắn không lau thì còn tốt, hắn vừa mới chạm vào thì Tô Ngưng Nguyệt như vỡ đê, nước mắt ồ ạt chảy muốn lau cũng không lau được.
Thiên Vũ Hàn lau thế nào cũng không hết, chỉ có thể ôm Tô Ngưng Nguyệt vào trong ngực mình, hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ giọng hỏi: "Nàng sao thế? Sao đột nhiên lại khóc?”
Tô Ngưng Nguyệt chỉ yên lặng rơi lệ, không trả lời, đột nhiên nàng vòng tay qua gáy Thiên Vũ Hàn, vùi đầu vào ngực hắn, nức nở nghẹn ngào, Thiên Vũ Hàn an ủi nàng, nàng càng khóc to hơn.
Thiên Vũ Hàn chỉ có thể ôm nàng thật chặt, hắn không hỏi nữa, dỗ nàng như dỗ tiểu hài tử, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, từng chút từng chút một.
Từ bên ngoài, thật xa Tố Trinh đã nghe thấy tiếng khóc của Tô Ngưng Nguyệt, nàng ấy cứ tưởng đã có chuyện xảy ra, vội vội vàng vàng, vừa chạy tới nơi thì thấy Thiên Vũ Hàn đang dịu dàng vỗ lưng cho Tô Ngưng Nguyệt, ánh mắt hắn cực kỳ dịu dàng, dịu dàng giống như biến thành người khác vậy, không giống hắn chút nào.
Tố Trinh nhẹ nhàng thở ra, có Hoàng Thượng ở đây, chắc chắn nương nương sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất gì, nàng ấy vẫn nên đi hâm nóng đồ ăn thôi. Có lẽ phải đợi lát nữa mới có thể mang đồ ăn lên được, nếu không lúc ăn sẽ bị nguội.
Tô Ngưng Nguyệt dần dần ngừng khóc, nhưng nàng vẫn còn thút thít, Thiên Vũ Hàn đau lòng nhìn nàng, hắn thật sự không biết tại sao nàng lại khóc, nên hắn không biết phải làm sao.
Tuy nhiên Thiên Vũ Hàn không hề sốt ruột hỏi, hắn vẫn nhè nhẹ, chậm rãi cỗ lưng cho nàng, một tay khác vòng lấy eo Tô Ngưng Nguyệt, làm cho nàng ngồi thoải mái hơn.
Đến khi Tô Ngưng Nguyệt không còn nức nở nữa, Thiên Vũ Hàn mới mở miệng: "Làm sao vậy? Sao nàng lại khóc?"
Tô Ngưng Nguyệt vẫn không chịu ngẩng đầu lên, Thiên Vũ Hàn lại cảm giác được sự ẩm ướt trước ngực, rốt cuộc nàng có bao nhiêu nước mắt vậy? Hắn đã từng nói, hắn sẽ không để cho nàng phải rơi nước mắt vì hắn nữa, không ngờ rằng nàng vẫn phải khóc. Do hắn không bảo vệ tốt cho nàng, sau này nhất định hắn sẽ không như vậy nữa.
Thiên Vũ Hàn hỏi một câu sau đó không hỏi lại nữa, hắn chỉ lẳng lặng chờ Tô Ngưng Nguyệt trả lời, hắn biết nàng sẽ trả lời hắn, hắn chỉ cần chờ nàng một lát là được, hắn tin tưởng nàng.
Một lát sau, một âm thanh rầu rĩ truyền đến từ lồng ngực hắn: "Vì sao chàng lại tốt với ta như vậy?"
Thiên Vũ Hàn nghe thấy lời này, hơi buồn cười nhìn nàng, vuốt ve mái tóc của nàng, hắn nói: "Sao nàng ngốc vậy? Ta không tốt với nàng thì tốt với ai bây giờ? Trong lòng ta chỉ có nàng, chẳng hiểu cứ nghĩ vẩn vơ gì mãi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận