Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 930: Nói Chuyện (2)

Chương 930: Nói Chuyện (2)Chương 930: Nói Chuyện (2)
Không còn dáng vẻ kích động như trước, lần này có vẻ nàng ta đã bình tĩnh hơn chút: "Tô Ngưng Nguyệt, ta đã buông tha Hoàng Thượng rồi, chỉ muốn bình an sinh hài tử mà thôi, ta không tranh sủng với ngươi nữa, ta chỉ muốn nuôi nấng hài tử của ta khôn lớn mà thôi, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Vẻ mặt Tô Ngưng Nguyệt hờ hững, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi cho rằng cuộc sống như vậy có thể thực hiện được sao? Không thể đâu, hiện tại chuyện lập Thái Tử đang cao trào, đó là đầu sóng ngọn gió, rất có thể có nó sẽ là Thái Tử."
Tô Ngưng Nguyệt ngừng một lát lại nói tiếp: Nhưng mà, dưới có đại thần, trong cung thì có Thái Hậu, bên ngoài có gian tế, đâu đâu cũng đều như hổ rình mồi, cho dù hài tử này được sinh ra, cũng không có khả năng bình an trưởng thành. Cho dù không phải ta, cũng sẽ có những người khác."
"Tô Ngưng Nguyệt, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi hại ta sinh non." Dật phi điên cuồng mở miệng nói.
Tô Ngưng Nguyệt thất vọng thở dài một hơi, nàng nói nhiều như vậy, nhưng nàng ta không hê lọt vào tai chút nào. Hiện tại nàng đang nhắc nhở nàng ta, nguy hiểm vẫn tồn tại xung quanh, tình hình hiện tại của nàng ta rất nguy hiểm, nhưng mà, nàng đã tận tình tận nghĩa, những chuyện khác tùy nàng ta đi.
"Ta nói là ta hại ngươi lúc nào?" Tô Ngưng Nguyệt bất đắc dĩ hỏi ngược lại.
"Ngươi... Tô Ngưng Nguyệt, vừa rồi rõ ràng ngươi đã thừa nhận, hiện tại ngươi lại lật lọng sao?" Dật phi tức muốn hộc máu.
"Ta nói cho ngươi biết, thực sự hài tử của ngươi không phải do ta làm hại, tin hay không tùy ngươi. Chỉ có điêu ngươi ngàn vạn đừng hận sai người, như vậy hài tử chưa xuất thế của ngươi cũng không vui đâu." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Dật phi.
Những gì có thể nhắc nhở nàng đã nhắc nhở, việc đã đến nước này, nàng ta tin hay không cũng không liên quan đến nàng, nàng đã làm tròn trách nhiệm, chỉ có điều, hậu quả không phải do nàng phụ trách.
Dật phi ngạc nhiên nhìn Tô Ngưng Nguyệt, ánh mắt đầy vẻ khó tin, làm sao có thể được, nếu không phải là nàng, thì ai có động cơ, sự nghỉ ngờ và cơ hội để giết người?
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt nàng ta, cũng không nhiều lời giải thích thêm, chỉ cười nhẹ.
"Dật phi, ngươi đã hỏi xong rồi, giờ đến lượt ta, nãy giờ ta nghe ngươi lải nhải lâu như vậy, vậy đổi lại có phải ngươi nên đường hoàng mà trả lời câu hỏi của ta đúng không?" Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Dật phi, nhưng nụ cười đó lại rất nguy hiểm, nàng ta có thể cảm nhận được điều đó.
Dật phi liên biết nữ nhân này sẽ không vô duyên vô cớ đến gặp nàng ta, nàng nhất định có mục đích khác. Không, bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Dật phi hiện tại bất chấp tất cả, nàng ta không còn gì để lo lắng nữa, cũng không sợ hãi trước ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt, nhưng quay đi không nhìn nàng nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Dựa vào đâu ta lại phải trả lời câu hỏi của ngươi, ta nói cho ngươi biết, Tô Ngưng Nguyệt, dù ngươi có phải là người hãm hại hài tử của ta hay không cũng không quan trọng, nhưng ngươi nhất định là đồng lõa." Dật phi nói với Tô Ngưng Nguyệt, vẻ mặt nàng ta đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ thất thố như vừa rồi.
Vừa rồi cách hành xử của Dật phi cứ như một bà lão điên khùng với đầu tóc bù xù, y phục xộc xệch. Hiện giờ nàng ta cũng có vẻ chật vật nhưng khí chất đã biến hóa, thần thái bình tĩnh không vội vàng, nàng ta đã trở về với vẻ ngoài của một Dật phi lộng lây hoa lệ trước đó.
Tô Ngưng Nguyệt không để ý đến sự thù hận và cự tuyệt của nàng ta, nàng thực sự không quan tâm đến những điều này, nếu nàng ta tỏ thái độ tốt đẹp với nàng thì chưa chắc gì nàng ta sẽ trả lời câu hỏi của mình một cách trung thực. Điều đó rõ ràng là không thể, vậy thì thái độ kia liên quan gì đến nàng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận