Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1028: Gặp Lại (1)

Chương 1028: Gặp Lại (1)Chương 1028: Gặp Lại (1)
Nhìn vật phẩm sắp xếp ở bên trong, trong đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, Thiên Vũ Trạch ngươi được lắm. Tội phản quốc, ngươi có gánh nổi không?
Không có chút thương xót nào, vơ vét sạch sẽ toàn bộ mọi thứ ở bên trong. Dùng không gian để đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, xem xem còn có bỏ sót gì không.
Nhìn mặt đất trống không, Tô Ngưng Nguyệt hài lòng mỉm cười và quay người bỏ đi.
Chỗ của Thiên Vũ Hàn, đêm đã khuya rồi mà Thiên Vũ Hàn vẫn chưa ngủ mà ngồi trên chiếc ghế ở trước bàn, ngón tay không ngừng vuốt ve một cây trâm, cây trâm này không phải là cây trâm quý giá gì, chỉ là một cây trâm gỗ bình thường, nhưng Thiên Vũ Hàn xem nó như thể là vật báu tuyệt thế vô song.
Nguyệt Nguyệt à, lần sau sẽ không cho nàng rời xa ta nữa...
"Cộc... cộc...' Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Hắn nhét cây trâm ở trong tay vào trong lông ngực rồi mới trâm giọng nói.
Nhìn thấy Tử Tuyền bước vào, Thiên Vũ Hàn ngạc nhiên, muộn như vậy rồi nàng †a còn tới làm gì.
"Có chuyện gì sao?" Không hề khách sáo mà lập tức lên tiếng hỏi.
Tử Tuyền dừng bước, nhưng rất nhanh liên phản ứng lại: "Ta vừa từ nhà bếp đi ra thì thấy đèn ở chỗ tướng quân vẫn còn sáng, nghĩ rồi liền bê tới cho tướng quân một bát." Nói rồi còn đặt cái đĩa ở trong tay mình lên bàn của Thiên Vũ Hàn.
"Xem xem có hợp với khẩu vị của tướng quân không, nếu như không được thì để ta cải thiện thêm." Bát mì ở trên bàn phát ra mùi thơm ngào ngạt, không có quá nhiều nguyên liệu, chỉ rắc một chút hành tươi và dầu mè lên trên, nhưng khiến cho người ta vô cùng thèm thuồng.
Thiên Vũ Hàn không có bất cứ hành động nào, chỉ như vậy nhìn Tử Tuyền, đột nhiên hắn nói: "Ngươi ra ngoài đi."
Trong mắt Tử Tuyền lóe lên một tia thất vọng, có điều rất nhanh đã khôi phục trở lại, xem ra vẫn phải dần dần, nhưng thời gian của nàng ta không nhiều.
"Vậy ta lui xuống trước đây, vết thương của tướng quân phải chú ý một chút, đừng chạm vào nước..." Tử Tuyền vẫn còn định nói gì đó.
"Ra ngoài." Thiên Vũ Hàn đột nhiên quát lên.
Cho dù Tử Tuyền có không cam tâm đi nữa thì cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể đi ra ngoài, nhưng ánh hào quang ở trong mắt nhìn thế nào cũng không giống như là sẽ dễ dàng từ bỏ.
Tử Tuyên trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó nên không chú ý tới có một nữ tử đang lẳng lặng nhìn nàng ta sau khi nàng ta ra khỏi căn lều, trong đôi mắt nàng lóe lên một tia lạnh lùng, Thiên Vũ Hàn xem ra đúng là có số đào hoa? Muộn như vậy rồi mà còn có mỹ nữ kề bên.
Tô Ngưng Nguyệt chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào, nhưng Thiên Vũ Hàn đi thẳng ra khỏi lều, không nói một lời ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt, chỉ ôm như vậy thôi.
Tô Ngưng Nguyệt vốn dĩ muốn đẩy Thiên Vũ Hàn ra, bây giờ nàng vẫn còn đang tức giận đó? Nhưng chú ý tới vết thương trên cánh tay của hắn, nên vẫn để cho hắn ôm, bao nhiêu lâu rồi không gặp, nàng cũng khá là nhớ hắn.
Một lúc sau, Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Hàn không có ý định buông nàng ra, chỉ có thể bất đắc dĩ đẩy hắn ra, nàng nói: "Ta sắp không thở nổi nữa rồi."
Tô Ngưng Nguyệt nới lỏng lực tay, nhưng vẫn không buông Tô Ngưng Nguyệt ra.
"Ta lạnh!" Tô Ngưng Nguyệt không biết phải làm sao, chỉ có thể một lần nữa lên tiếng.
Lần này cuối cùng Thiên Vũ Hàn cũng buông Tô Ngưng Nguyệt ra, chưa kịp đợi Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh lại thì hắn trực tiếp bế ngang nàng lên và ôm Tô Ngưng Nguyệt vào trong phòng.
Đầu vùi lên vai Tô Ngưng Nguyệt, thấp giọng nói: 'Nguyệt Nguyệt, lần sau sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa."
Tô Ngưng Nguyệt không đáp lại, vấn đề này bây giờ có chút thương cảm.
"Chàng còn chưa giải thích với ta đâu nhé, nữ nhân vừa rồi là thế nào? Sao nữa đêm nửa hôm lại vào trong lều của chàng, lại còn mang đồ ăn đêm cho chàng?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn đồ ăn đêm vẫn đang bốc hơi nóng ở trên bàn, nhướng mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận