Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 966: Người Đứng Sau (2)

Chương 966: Người Đứng Sau (2)Chương 966: Người Đứng Sau (2)
"Đốt đèn cầy ở trong này lên, bê một chậu nước ấm tới đây." Thiên Vũ Hàn bình tính ra lệnh.
Căn phòng này thật sự là hơi tối, trong môi trường tối như thế này không tốt cho mắt của Tô Ngưng Nguyệt, vẫn là nên thắp đèn sáng lên một chút.
"Chàng cần nước nóng để làm gì?" Tô Ngưng Nguyệt có hỏi nghi hoặc nói, đang yên đang lạnh lại cân nước nóng để làm gì?
Thiên Vũ Hàn đỡ Tô Ngưng Nguyệt nằm xuống, rồi đắp chăn lên cho nàng, vất vả cả một ngày trời, lại còn vừa khóc một trận, thuốc hẳn là không phát huy được công dụng, vết thương chắc chắn là vẫn còn đau, kiên trì lâu như vậy rồi khẳng định là rất mệt.
Bản thân nàng không thương xót lấy chính mình, nhưng hắn thì rất xót nàng, Tô Ngưng Nguyệt cứ đơ ra như vậy nhìn động tác của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ chăm chú làm việc của mình, đến khi làm xong rồi mới nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nàng nhìn mặt của nàng xem, sắp thành con mèo con rồi."
Tô Ngưng Nguyệt lập tức hiểu ra, hắn đây là đang chê mặt của nàng bẩn, nàng nhìn Thiên Vũ Hàn lâm bẩm.
Thiên Vũ Hàn véo mũi nàng mỉm cười nói: "Mặt nàng bây giờ có thoải mái không?”
Bây giờ mặt của Tô Ngưng Nguyệt quả thật là không sao thoải mái được, vừa rồi vừa mới khóc một trận, mặt dúm dó, không thoải mái lắm, Thiên Vũ Hàn nói như vậy, mới cảm thấy khuôn mặt lúc này vô cùng khó coi.
Đúng lúc, cung nữ kia cũng bê nước nóng vào, Thiên Vũ Hàn lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt cũng nhắm mắt hưởng thụ.
Sau khi Thiên Vũ Hàn rửa tay sạch rồi kéo lấy tay của Tô Ngưng Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Ngủ thôi."
"Chàng không ngủ cùng ta sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Theo thói quen hàng ngày thì Thiên Vũ Hàn hạ triều xong cũng không có việc gì phải làm, thường thì cũng sẽ ngủ cùng với nàng, sao hôm nay lại bảo nàng ngủ trước?
"Sao nào, muốn ta ngủ cùng nàng sao?" Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói.
Tô Ngưng Nguyệt lập tức từ bỏ sự hoài nghi trước đó, vội vàng gật đầu với Thiên Vũ Hàn, nói cho Thiên Vũ Hàn biết cảm giác cấp bách trong nội tâm nàng.
"Nàng như thế này làm ta thật sự rất muốn đi ngủ cùng nàng, nhưng mà hôm nay ta còn có chút việc phải xử lý, không thể ngủ cùng nàng được rồi." Thiên Vũ Hàn điềm đạm nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong giọng điệu có chút vui mừng.
"Vậy được thôi." Tô Ngưng Nguyệt chỉ có thể miễn cưỡng nói.
"Nàng cứ yên tâm ngủ đi, đợi nàng ngủ được một lúc thì ta mới ra ngoài." Thiên Vũ Hàn nắm tay của Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe lời nhắm mắt lại và chuẩn bị đi ngủ, tay nắm chặt lấy tay của Thiên Vũ Hàn, như thể đó là vàng bạc châu báu vậy.
Đợi đến khi Tô Ngưng Nguyệt thở đều đều, ánh mặt dịu dàng của Thiên Vũ Hàn lập tức trở nên lạnh lùng, từ từ rút tay ra khỏi bàn tay của Tô Ngưng Nguyệt, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng rồi vội vàng rời đi.
Thiên Vũ Hàn hàn khí đầy mình rời khỏi Trường Lạc cung, khiến cho cung nữ đi ngang qua cũng phải vội vàng trốn tránh, thật sự là có hơi đáng sợ.
Những cung nữ thái giám nhìn thấy Thiên Vũ Hàn rời đi mà toàn thân đầy hàn khí, trong lòng đều không khỏi ngờ vực, là chuyện đó tạo thành sự tranh cãi giữa hoàng hậu và hoàng thượng sao? Hay là lời đồn kia là thật?
Ngày hôm sau trong hoàng cung lại xuất hiện một tin đồn mới, chẳng qua đây là chuyện của sau này.
Sau khi Thiên Vũ Hàn đi ra khỏi chỗ ở của Tô Ngưng Nguyệt, cũng không mang theo người, chỉ một mình trực tiếp xuất cung và đi về phía phủ Thần Vương.
"Âm" một tiếng, cửa thư phòng của Thiên Vũ Trạch bị mở tung ra, Thiên Vũ Trạch mặt không biểu cảm, điều này không khác gì với dự liệu của hắn ta, cuối cùng hắn cũng tới rồi.
Hai người không nói gì, trên người Thiên Vũ Hàn bao phủ một luồng khí lạnh, không thể che đậy được. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Vũ Trạch, trong mắt tràn ngập sự thất vọng và thương cảm. Còn có một số cảm xúc không thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận