Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 264: Bệnh Tình Được Khống Chế

Chương 264: Bệnh Tình Được Khống ChếChương 264: Bệnh Tình Được Khống Chế
Tô Ngưng Nguyệt lo lắng nếu bây giờ tùy tiện đánh thức Diêu Xuân thì đến lúc đó có thể tác dụng của thuốc sẽ giảm đi.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy nàng bưng bát thuốc trở vê phòng mình. Sau khi trở về phòng Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại rồi đi tới không gian canh tác.
"Lại phải làm phiền ngươi. Hiện tại mẫu thân ta vẫn còn đang ngủ, ta có nên đánh thức bà ấy không?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với xung quanh.
Khi hệ thống nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói, nó mở mắt ra.
"Không sao, máu đã đi vào cơ thể của mẫu thân ngươi. Bây giờ hãy đánh thức mẫu thân ngươi dậy và cho bà ấy uống thuốc.' Hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Cảm ơn." Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt lại rời khỏi không gian canh tác. Tô Ngưng Nguyệt trở vê phòng, cầm bát thuốc rồi đi đến phòng của Diêu Xuân.
Tô Ngưng Nguyệt đặt bát thuốc sang một bên, lặng lẽ đi đến bên cạnh Diêu Xuân.
"Mẫu thân, mẫu thân dậy thôi, nên thức dậy rồi." Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng gọi Diêu Xuân.
Ngay lúc này, Diêu Xuân từ từ mở mắt ra.
"Nguyệt Nguyệt... Diêu Xuân cảm giác bệnh tình của mình đang dần dần chuyển biến tốt.
"Nương, hôm nay con đi hiệu thuốc, đây là thuốc mà ông chủ hiệu thuốc đưa cho Nguyệt Nguyệt. Ông chủ hiệu thuốc nói uống bát thuốc này sẽ cực kỳ hiệu quả." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thì nhìn nàng ở bên cạnh. "Nguyệt Nguyệt lại tiêu rất nhiều tiền rồi." Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói vậy vội vàng lắc đầu.
"Không, mẫu thân, cái này là ông chủ hiệu thuốc đưa cho Nguyệt Nguyệt."
Nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thậm chí Diêu Xuân còn không nghi ngờ.
Tô Ngưng Nguyệt bưng bát thuốc đến bên miệng Diêu Xuân.
"Nương, để Nguyệt Nguyệt đút người uống.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Không cần, để nương tự mình uống được rồi." Nói xong Diêu Xuân lập tức vươn tay muốn nhận bát thuốc từ trong tay Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân như vậy đành ngoan ngoãn đặt bát thuốc vào tay Diêu Xuân.
"Mẫu thân uống chậm chút, bát thuốc hơi nóng." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, gật đầu.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân uống hết bát thuốc, nàng cứ nhìn chằm chằm Diêu Xuân, muốn xem Diêu Xuân có xảy ra thay đổi gì không.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại sững sờ khi thấy Diêu Xuân không có gì thay đổi so với trước.
"Sao có thể như vậy được, tại sao mẫu thân không có thay đổi gì?" Sau khi nghĩ như vậy Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Tô Ngưng Nguyệt cúi đầu.
Lúc này, Diêu Xuân kêu lên một tiếng.
"Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói như vậy lập tức mở mắt ra.
Lúc này, Diêu Xuân cảm thấy thể lực của mình đang từ từ khôi phục, cơn đau toàn thân đã không còn đau đớn nữa.
Thấy Diêu Xuân như vậy, Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết bà ấy đã xảy ra chuyện gì.
"Nương, người làm sao vậy?" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng hỏi Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Nguyệt Nguyệt, con biết không, từ lúc nương uống bát thuốc kia của con thì mẫu thân cảm giác toàn thân đau đớn đều biến mất!" Tô Ngưng Nguyệt nghe thấu Diêu Xuân nói như vậy thì vô cùng vui mừng.
"Mẫu thân, bây giờ người có thể xuống đi lại một chút không?" Tô Ngưng Nguyệt chờ mong nhìn Diêu Xuân nói.
"Đương nhiên có thể!" Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, bà ấy rời khỏi giường rồi chậm rãi bước đi. Lúc này Diêu Xuân cảm nhận được cảm giác giống như khi mình đi bộ nhiều năm trước.
"Nguyệt Nguyệt thật sự rất thần kỳ, ta cảm thấy hai ngày mình có thể đi lại như một người bình thường!" Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những gì Diêu Xuân nói, nàng biết rằng loại thuốc mà mình đưa cho Diêu Xuân đã có tác dụng.
"Mẫu thân không sao là tốt rồi, thật tốt quá! Mẫu thân chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi!" Tô Ngưng Nguyệt vừa vỗ tay vừa cười nói với Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận