Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 205: Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên* (1)

Chương 205: Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên* (1)Chương 205: Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên* (1)
(“Băng hỏa lưỡng trọng thiên: hai sự việc tương phản xảy ra/làm cùng một lúc. )
"Ngươi yên tâm, nếu thấy chúng thì ta nhất định sẽ nói với ngươi." Nghe hệ thống nói thế thì Tô Ngưng Nguyệt yên tâm rồi.
Sau đó Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi không gian trông trọt.
Tô Ngưng Nguyệt không nghĩ rằng mình ở trong không gian tìm huyết nhân sâm lâu đến thế.
"Đã đến giờ này rồi." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Thấy trời tối thì đi vào bếp.
Tô Ngưng Nguyệt chuẩn bị xong bữa tối thì tới phòng Diêu Xuân.
"Nương, đến giờ ăn cơm rồi." Nàng vào phòng thì thấy Diêu Xuân và Tô Thần đang trò chuyện với nhau.
"Nguyệt Nguyệt, con đã đi đâu vậy?" Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
"Không có gì đâu, con đi ra ruộng thử nghiệm xem xem rau dưa như thế nào rồi thôi. Tô Ngưng Nguyệt trả lời Diêu Xuân.
"Không có việc gì là tốt rồi. Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói mới nhẹ nhõm.
“Nương, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân một lần nữa.
Diêu Xuân nghe thấy thì gật đầu.
"Cực khổ cho con rồi Nguyệt Nguyệt."
"Không cực khổ gì cả ạ." Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc đỡ Diêu Xuân ra khỏi phòng, đi đến bàn ăn. Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt làm nhiều đồ ăn như vậy, Diêu Xuân nói với nàng: "Nguyệt Nguyệt sau này đừng nấu nhiều như vậy, chúng ta không thể ăn hết, thật lãng phí."
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Diêu Xuân nói thế thì cười.
"Nương, người quên là nhà chúng ta trồng rất nhiều rau dưa sao, không có sợ hết đâu."
"Hơn nữa đại phu đã dặn để cho nương ăn nhiều rau một chút mới tốt cho sức khỏe của người." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe lời nàng gật đầu.
"Nương cũng hy vọng mau chóng đứng dậy được, như vậy mới không liên lụy tới các con." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt bọn họ.
"Nương đang nói cái gì vậy? Sao lại là liên lụy chúng ta chứ?” Tô Ngưng Nguyệt vội vàng trả lời.
"Nương à, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi, không là cơm nguội mất ngon."
"Ừ, ăn thôi." Cứ như thế, cả nhà bọn họ ăn cơm chiều với nhau.
Mà lúc này Tiểu Lục mới bước ra từ võ đài, từ trước tới giờ hắn ta chưa từng trải qua cảm giác mệt mỏi như lúc này.
"Chao ôi, nếu tiếp tục như vậy, ta chắc chắn sẽ gục ngã vì kiệt sức mất." Tiểu Lục vừa đi vừa nghĩ.
Tiểu Lục không biết đến khi nào thì Thiên Vũ Hàn mới đến võ đài huấn luyện tướng sĩ.
Khi Tiểu Lục về tới vương phủ thì hắn ta thấy Thiên Vũ Hàn đang ngồi ở hoa viên.
"Tiểu Lục lại đây." Thấy Tiểu Lục trở về Thiên Vũ Hàn liền gọi hắn.
Tiểu Lục nghe thấy Thiên Vũ Hàn gọi thì ngoan ngoãn đi tới. "Vương gia có gì dặn dò?" Lúc đi đến gần Thiên Vũ Hàn, Tiểu Lục nói.
"Ngồi xuống đi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi." Thiên Vũ Hàn nói.
Nghe Thiên Vũ Hàn nói thế hắn vội vàng đứng dậy.
"Đó đều là việc Tiểu Lục phải làm, Vương gia không cần khách sáo." Tiểu Lục vội vàng đáp. Nghe Thiên Vũ Hàn khách sáo nói thế, hắn chỉ sợ Thiên Vũ Hàn muốn vứt bỏ hắn.
"Đừng lo lắng như vậy. Ta đã sai đầu bếp chuẩn bị những món ăn ngươi thích nhất. Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải ra võ đài."
Giây trước nghe thấy lời nói đó còn cảm động muốn rơi nước mắt, giây tiếp theo đã làm hắn ta rơi xuống đất.
Tiểu Lục nhìn về phía Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia nếu cứ tiếp tục thế này, Tiểu Lục thật sự chịu không nổi nữa đâu." Tiểu Lục nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe thấy lại chỉ cười.
"Bản vương tin tưởng ngươi có thể làm được." Thiên Vũ Hàn nói xong liền đứng dậy, vỗ võ vai Tiểu Lục rồi trở về phòng, lúc này Tiểu Lục nằm trên bàn khóc không ra nước mắt.
"Vương gia của ta ơi, khi nào ngài mới định buông tha cho Tiểu Lục." Tiểu Lục lúc này đang suy tư, hắn ta đang suy nghĩ xem gần đây mình có làm gì khiến cho Vương gia không vui hay không mà Vương gia phải chỉnh đốn hắn ta như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận