Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 848: Mãn Châu Sa Hoa (1)

Chương 848: Mãn Châu Sa Hoa (1)Chương 848: Mãn Châu Sa Hoa (1)
Ngự thư phòng vốn ầm ï trước đó lập tức trở nên yên ắng, chỉ còn lại một mình Thiên Vũ Hàn ngồi ở đó, hắn không nhúc nhích, chỉ ngồi đó, nhưng lại khiến người ta rùng mình, trong ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hẳn, vừa tối vừa sáng, cực kỳ đáng sợ.
"Dật Phi." Hắn thì thào cất giọng nhung nhớ.
Trong Cung Khôn Ninh, hương trầm lặng lẽ cháy, tản ra mùi thơm sảng khoái, tuy tương đối nhẹ nhưng vẫn đủ khiến người ta ngửi thấy đặc biệt thoải mái.
Các ngự y bên ngoài cung điện đang lo lắng chuẩn bị các loại phương thức phối thuốc và các loại thuốc thử nghiệm, vốn dĩ các ngự y đáng lẽ phải nghiên cứu chúng trong viện ngư y, nhưng Thiên Vũ Hàn lại lo lắng cho Dật phi nên yêu cầu các thái y nghiên cứu phương pháp giải độc ở cung Khôn Ninh. Đề phòng có kẻ lại gây rối ở Cung Khôn Ninh.
Trong cung, A Hỉ bưng một chậu nước ấm đang chuẩn bị lau người cho Dật phi, trước kia Dật phi nương nương thích tắm nhất, nếu một ngày không tắm, nàng sẽ vô cùng khó chịu, theo lời của Dật phi, đây là bệnh không thể chữa khỏi, nếu nương nương biết hôm nay mình chưa tắm, không, là chưa được lau người, nhất định sẽ khó chịu chết mất.
Nàng ta nhất định phải lau người cho nương nương. Nghĩ tới đây, hai mắt nàng ta đỏ lên, nương nương tốt như vậy, là ai lại muốn hại nàng cơ chứ?
A Hỉ thu hết cảm xúc, lau khóe mắt, lại bắt đầu vò chiếc khăn, ngâm nó vào nước nóng, vắt kiệt nước rồi bắt đầu lau người cho Dật Phi. Vừa bắt tay vào làm, đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Dật phi, đôi môi không còn chút máu, trong lòng chua xót và có chút đau khổ.
"Đưa cho trãm!" Khi A Hỉ đang suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên phát ra từ phía sau, A Hỉ quay lại và nhìn thấy Thiên Vũ Hàn mặc hắc bào, từng bước đi vê phía đây, điều kỳ lạ là bước chân của hắn rất chậm, rất chậm, tựa như không muốn tới đây, lại muốn tới đây thật nhanh, quả là một điều mâu thuẫn.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." A Hỉ lập tức cúi chào Thiên Vũ Hàn, tựa hồ như Thiên Vũ Hàn vừa nhìn thấy A Hỉ, thì những gì hắn đang suy nghĩ bị gián đoạn, sau đó liền rời mắt khỏi người trên giường. quay sang A Hỉ và ngắt lời nàng ta bằng một cái vẫy tay.
"Suyt! Hạ giọng xuống, đừng làm phiền Dật phi." Thiên Vũ Hàn nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt lại đang nhìn người trên giường, khóe mắt cũng không thèm liếc đi chỗ khác, trong mắt hắn không thể chứa được một ai khác.
"Vâng, nô tỳ đã biết." A Hỉ vừa muốn nói chuyện liên bị Thiên Vũ Hàn cắt ngang.
"Ngươi đi ra ngoài đi, để Trẫm đến làm." Giọng nói rất ôn hòa, không hề có chút lạnh lùng vừa rồi, nhẹ nhàng đến mức có thể chìm trong nước.
Nói xong, ánh mắt của hắn không hề di chuyển sang chỗ khác mà vẫn tập trung vào người trên giường, đó là mặt trời trong thế giới của hắn, nếu không có mặt trời thì những sinh vật khác làm sao có thể tồn tại được?
A Hỉ nhìn Thiên Vũ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dật phi, nhẹ nhàng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi lau, nước mắt A Hỉ lại muốn rơi xuống, Dật phi đời này có thể có ân sủng của Hoàng thượng như vậy, chung thuỷ không thay đổi, có được một nam nhân thâm tình như vậy, đời này thật sự không còn gì tiếc nuối.
A Hỉ lặng lẽ bước ra khỏi cung điện, không gây ra tiếng động nào làm phiền đôi giai nhân ở bên trong. Nàng phải ra ngoài đứng canh chừng thật kỹ, không để bất cứ ai làm phiền họ.
Trong đại sảnh, một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lên một chiếc khăn trắng, vắt bớt nước trong đó, dùng tay kiểm tra nhiệt độ rồi cầm lên lau người cho Dật phi. Nhẹ nhàng cởi bỏ nội y nàng đang mặc ra để lau thật chậm rãi, từng chút một.
Bàn tay thường ngày cầm kiếm, lần này cầm chiếc khăn mềm lên, hơi run lên, xem ra hắn đã yêu đến cực điểm, nếu không sẽ không cẩn thận như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận