Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 604: Kế Hoạch (1)

Chương 604: Kế Hoạch (1)Chương 604: Kế Hoạch (1)
Tuy tâm hồn là một cô gái hai mươi tuổi nhưng hiện tại nàng cũng chỉ là một bé gái mười tuổi mà thôi. Tô Ngưng Nguyệt nhìn ca ca mỉm cười, tuy trong lòng rất vui vẻ nhưng lại tỏ vẻ ngạo kiêu: "Ca ca, huynh đừng có sờ đầu ta như vậy, sẽ không cao thêm được đâu.
Nào ngờ Tô Mộc nghe xong lại bật cười: "Tiểu Nguyệt Nhi của chúng ta không chỉ có hứng thú kiếm tiền, còn quan tâm đến chuyện này. Nhưng ca ca hôm nay muốn sờ đầu muội mấy cái."
Đại Vượng nhìn phong thư trong tay, sau đó gật đầu, thận trọng nói: "Yên tâm, Ngưng Nguyệt, ta nhất định sẽ giao nó đến tay Bắc Minh công tử." Sau đó hắn bước ra ngoài rồi đi.
Tô Ngưng Nguyệt cũng đi một vòng trong xưởng, sau đó gặp được một di nương ở đây, di nương đó nói: "Ngưng Nguyệt, nương của ngươi gần đây đã thu thập rất nhiều gà con trong thôn, con lại định làm cái gì, còn thiếu người không? Nếu thiếu người thì để nhị tráng nhà ta làm đi. Hắn ở nhà không có việc gì, cũng không phải là thời điểm ngày mùa, vừa hay có thể kiếm chút ít cho gia đình."
"Di nương ơi, nương ta chỉ muốn nuôi vài con gà vịt thôi. Nương nói bà ở nhà một mình chán lắm, lần này bà muốn nuôi nhiều hơn chút. Nếu đại tráng ca bằng lòng, ngươi có thể bảo anh ấy đi đến những nơi xa để kiếm mấy con gà con, vịt con các loại. Đến lúc đó nhà chúng ta sẽ tính tiền."
"Cái đó cần bao nhiêu?" Di nương ấy mở miệng hỏi. Nếu là người bình thường, có lẽ bà ấy vẫn còn nghỉ ngờ tính xác thực trong lời nói của người này. Nhưng nếu là Tô Ngưng Nguyệt, bà ấy không hề có chút nghi ngờ điều đó bởi vì Tô gia đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Nếu không có Ngưng Nguyệt, nhà họ Tô vẫn sẽ vẫn nghèo như trước.
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút, núi sau lớn như vậy, có rất nhiều chỗ để nuôi. Cho nên những thứ này đương nhiên càng nhiều càng tốt. Thế nên nàng nói với di nương nọ: "Được rồi, ngươi để cho đại tráng ca kiếm đi, nếu nhiều chúng ta thu nhiều, ít thu ít. Nếu chúng ta có ý định từ bỏ, ta sẽ báo trước cho ngươi."
"Được rồi, Ngưng Nguyệt, khi trở về ta sẽ bảo đại tráng nhà chúng ta." Nói xong liền vô cùng cao hứng đi làm việc.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ, dù sao nàng cũng là người thôn này. Có thể cố gắng hết sức tìm một ít cơ hội cho người trong thôn, để càng nhiều người có thể kiếm tiền cũng rất vui vẻ. Dù sao bọn họ từ sâu trong xương cốt vẫn là giản dị.
Tô Ngưng Nguyệt về tới nhà, mẫu thân cô đang chăm chỉ theo dõi sổ sách, xem hôm nay mua bao nhiêu vịt, dùng bao nhiêu tiền, sau đó ghi chép lại.
Tô Ngưng Nguyệt rất vui vẻ khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẫu thân, xem ra mua lại ngọn núi này rất đáng giá. Nhưng gà con dù sao cũng khó nuôi sống nên vẫn cần lấy ra một ít thức ăn trong không gian để đảm bảo tỷ lệ sống của bọn chúng cao hơn.
Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong sân liền giơ tay vẫy nàng lại, sau đó cầm cuốn sổ thống kê lên nói với nàng: "Nguyệt Nhi, con đến xem giúp nương xem, sổ sách này có vấn đề gì không."
Tô Ngưng Nguyệt cầm lấy sổ của mẫu thân nhưng không nhìn vào, ngược lại để sang một bên, nói với mẫu thân: "Nương, những sổ sách này chỉ là những thứ cơ bản lúc đầu, nương hẳn là nên tự dựa vào chính mình mà học cách xem sổ sách, nương vẫn không nên trông cậy vào con quá nhiều. Hơn nữa, đây chỉ là một khoản chi phí nhỏ, sau này nương cũng sẽ có khoản thu vào cũng như các khoản chỉ tiêu khác nhau, nếu nương không tự học, sau này người khác lừa dối nương thì phải làm sao đây?”
Diêu Xuân xấu hổ nhìn những cuốn sổ kế toán này, sau đó nói: "Ta hiểu những gì con nói, nhưng con cũng biết ta chưa bao giờ làm việc này trước đây, ta sợ rằng ta thực sự không thể làm tốt được. Hay là ta đưa hết sổ sách cho con quản, con thấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận