Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 804: Phúc Bảo (1)

Chương 804: Phúc Bảo (1)Chương 804: Phúc Bảo (1)
Tô Ngưng Nguyệt " xì" một tiếng cười lên, buôn cười đến mức muốn lăn lộn khắp giường, nhưng mà bị Thiên Vũ Hàn vẫn chưa biết gì chặn lại.
“Nàng cười cái gì?"
Tô Ngưng Nguyệt trong mắt tràn ngập ý cười: "Cười chàng đáng yêu đó, trời ơi, không ngờ chàng cũng có lúc nhỏ nhen như vậy."
Nói rồi còn lắc mạnh tay, cả người run lên.
Thiên Hàn ngồi một bên bất lực cực kỳ, cũng không biết tại sao Tô Ngưng Nguyệt lại không bắt đúng trọng điểm vậy.
"Được rồi, đã nói với nàng phải thận trọng một chút thận trọng một chút rồi, người đã lớn như vậy rồi."
Tô Ngưng Nguyệt hì hì một tiếng, không dễ gì mới yên phận lại một chút, lại nói: "Vậy chàng để cho Tố Trinh vào hầu hạ đi, ngoài kia nắng quá, nàng ấy một cô nương gia như vậy, phơi nắng đen rồi sẽ không xinh đẹp nữa."
Thiên Vũ Hàn biết nàng đây là lách luật để hắn tha cho Tố Trinh, nhưng mà cái này cũng không sao, thế là cho người gọi Tố Trinh vào.
"Gọi Tố Trinh vào đi."
Trương Nghiêm đáp một tiếng: "Vâng" Sau đó từ từ bước ra ngoài gọi Tố Trinh đang quỳ trên mặt đất vào.
Tố Trinh vẫn luôn cúi đầu tiến vào, sau đó lại quỳ xuống đất: "Nô tì tham kiến Hoàng thượng Hoàng hậu nương nương."
Thiên Vũ Hàn ngồi trên nệm nhìn một lúc, thấy nàng ấy cung cung kính kính thì trong lòng cũng hài lòng, sau đó mới mở miệng nói: "Ngươi thân là đại cung nữ của Hoàng hậu, bắt buộc phải nghiêm cẩn phục vụ Hoàng hậu, chuyện hôm nay không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi cũng phải coi đây là bài học, làm tốt bổn phận của một nô tài."
Lời hắn nói lời trong ý ngoài đều là vì tốt cho Tô Ngưng Nguyệt, nhưng ngược lại lại bị Tô Ngưng Nguyệt nhéo nhéo cánh tay.
"Chậc, chàng làm gì thế, Tố Trinh mới không phải nô tì đâu, nàng ấy là thiếp thân của ta."
Thiên Vũ Hàn đột nhiên không vui nữa, ha ha, còn thiếp thân, nghĩ gì thế. Trên mặt hắn không vui, nhưng rõ ràng là Tô Ngưng Nguyệt không có chú ý tới, nàng vẫy vẫy tay: "Tố Trinh mau đứng dậy đi."
Tố Trinh ngẩn đầu lên nhìn, lại rụt rè.
Thiên Vũ hàn ho nhẹ một tiếng, duy trì vẻ uy nghị của mình nói: "Được rồi, nếu Hoàng hậu nương nương đã không trách ngươi, thì ngươi đứng dậy đi, còn không mau cảm ơn Hoàng hậu nương nương."
Tố Trinh lại vội vàng quỳ xuống nói: 'Khấu tạ Hoàng hậu nương nương, tạ Hoàng thượng."
Nàng ấy còn cực tinh ý cảm ơn Thiên Vũ Hàn một câu, lời này nhắc nhở Tô Ngưng Nguyệt, nàng liếc qua một cái quả nhiên thấy sắc mặt Thiên Vũ Hàn có chút không vui.
Tô Ngưng Nguyệt âm thầm cười người này quả là lòng dạ nhỏ nhen, cười hì hì tiến lại gần, nắm lấy tay hắn xoa xoa lòng bàn tay, nói: "Đa tạ Hoàng Đế đại nhân, ta bảo đảm với chàng sau này chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gây sự nữa, chắc chắn sẽ không để chàng phải tức giận."
Thiên Vũ Hàn trong lòng mới hài lòng hơn chút, hắn thấy lúc này cũng không còn sớm nữa phải đi phê duyệt tấu chương, thế là xoa xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt: "Được rồi, vậy ta tới Sùng Minh Điện trước đây."
Hắn đứng dậy, phủi phủi vạt áo, lại nối: "Tối nay cùng nhau dùng thiện."
Hai người làm hoà, đương nhiên là phải giống như trước kia rồi. Tô Ngưng Nguyệt cười lên: "Được chứ, vậy tối nay ta bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị ít món chàng thích ăn."
Thiên Vũ Hàn kéo khoé môi, sau đó mới rời đi.
Hoàng Đế vừa đi, Trường Lạc Cung mới trở nên náo nhiệt hơn một chút. Tô Ngưng Nguyệt vẫy vẫy tay với Tố Trinh: "Để ngươi phải chịu khổ rồi."
Tố Trinh vội vàng lắc đầu, khoé mắt có chút hồng: "Nô tì không khổ, chỉ cần Nương Nương bình an vô sự là được rồi."
"Đúng rồi, Nương Nương vừa nãy người đi đâu thế, làm nô tì lo chết đi được."
"À ... Tô Ngưng Nguyệt ngập ngừng, nàng cũng không thể nói thật là Điền Điền Mật Mật di chuyển khiến cho nàng biến mất được. Nàng nghĩ nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Không có đi đâu xa, vừa nãy ngươi làm tốt lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận