Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 823: Đồng Hương (2)

Chương 823: Đồng Hương (2)Chương 823: Đồng Hương (2)
Tô Ngưng Nguyệt cười nói: 'Bổn cung đang nghe nói về bản lĩnh của Cáp Phách, nhưng nó lại không giống như bổn cung tưởng tượng."
Carl bĩu môi: "Ngài và ta tưởng tượng cũng không giống nhau, còn tưởng rằng là một người hiền thục đoan trang."
Hắn vừa nói lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Tố Trinh tức giận mắng: “To gan, dám nói chuyện như vậy với nương nương."
Carl sững sờ một lúc, bất mãn nói: "Lời của tại hạ còn chưa nói hết đâu, nương nương có tướng mạo đáng yêu, nhưng là mỹ nhân khó gặp."
Không ngờ, câu này càng làm cho Tố Trinh tức giận hơn: "Ngươi là ai mà có năng lực phán xét ngoại hình của Hoàng hậu!"
Carl trợn tròn mắt: "Tai của ngươi bị điếc à? Ta mới vừa nói rằng ta là Nhị thế tử rồi mà."
Cáp Phách ở bên cạnh dùng sức của khuỷu tay chọt vào bụng hắn: "Ngươi câm miệng lại cho ta."
Sau đó, Cáp Phách quay lại và cung kính nói: "Nhị thế tử không bình thường, nên nếu vừa rồi có bất kỳ hành vi mạo phạm nào, xin Hoàng hậu nương nương thứ lỗi."
Carl không hài lòng: "Cái gì đầu óc ta không bình thường..."
Hai người này có lẽ thật sự là quá mức không bình thường, ngay cả Tố Trinh cũng chết lặng, nhất thời cũng không biết nên ngăn cản như thế nào.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn cảm thấy thú vị, nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Thiên Vũ Hàn lại buông thả bọn họ, hóa ra hai người này rất dễ dàng nhìn thấu. Một người điềm tĩnh một người nói năng tùy tiện, một người biết điều một người linh hoạt, cả hai đều lôi thôi lếch thếch và không phải là người có thể sống sót trong chính trị.
Nàng cẩn thận nghiên cứu, Cáp Phách ra hiệu cho Carl nói vài lời tốt đẹp để câu xin tha thứ. Carl bu môi quyết không muốn, miễn cưỡng vài giây, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể cưỡng lại được Cáp Phách, sau đó hắn nói: 'Hoàng hậu nương nương, mới vừa rồi ta đắc tội quá nhiều, mong rằng nương nương đừng chê trách, nương nương có vẻ như là thích tuyết, vậy tại hạ nguyện làm thơ để hiến tặng cho nương nương."
Thơ? Tô Ngưng Nguyệt nhìn dáng vẻ thô kệch của Carl, không tin hắn có thể sáng tác thơ, vì thế nàng cầm tách trà lên nói: "Ngươi nói đi."
Carl gật đầu, vẻ mặt đột nhiên đắm chìm trong đó, hắn chậm rãi nói: "Mai tuyết tranh xuân không chịu hàng, thi sĩ gác bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết ba phân bạch, tuyết nhưng thua mai một đoạn hương..."
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng sau đó câu cuối cùng khiến cho nàng hoàn toà sửng sốt, trà trong miệng suýt chút nữa phun ra.
Nàng không có thời gian để ý tới chuyện này, trong lòng hết sức kích động: "Thơ này là do ngươi viết à2"
Carl chớp chớp mắt, do dự gật đầu.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm nói dối, nhưng vẻ mặt lại càng hưng phấn hơn: "Nhưng theo như bổn cung biết được, bài này do có một vị họ Lô được gọi là Mai Pha viết ra."
Vừa nói xong, đột nhiên nàng nhìn thấy đôi mắt của Carl mở to, như thể không dám tin tưởng, trê miệng một cái với vẻ mặt phấn khích không kém.
Tô Ngưng Nguyệt vừa nhìn thấy thì cũng biết tám, chín phần người này cũng là chuyển kiếp tới.
Carl run rẩy bước về phía trước, thận trọng và có chút thiếu kiên nhẫn: "Tại hạ... Tại hạ có thể nhớ lộn, tại hạ đi khắp thiên hạ gặp quá nhiều chuyện, đúng lúc mấy ngày nay học được mấy câu ngoại ngữ, tại hạ viết cho nương nương nhìn một chút."
Hắn vừa nói vừa ngồi xổm xuống, dùng tiếng Anh viết một câu: "Bạn đến từ đâu?"
Tô Ngưng Nguyệt buột miệng nói: "Thiên Triêu."
Nói xong, ngay cả Carl cũng tỏ ra vô cùng hưng phấn: "Ta cũng vậy, ta cũng vậy!"
Hai người họ làm các động tác ngôn ngữ ở trước mặt tất cả mọi người, cả Tố Trinh và Cáp Phách đều nhìn họ một cách kỳ lạ.
Tố Trinh nhỏ giọng hỏi: 'Nương nương?”
Đột nhiên niềm vui của Tô Ngưng Nguyệt bị chấm dứt, bỗng nhiên nàng nhớ tới đây là hoàng cung, mình thân là Hoàng hậu cao quý không thể suồng sã được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận