Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 454: Đưa Tô Thần Đi Học

Chương 454: Đưa Tô Thần Đi HọcChương 454: Đưa Tô Thần Đi Học
"Phụ thân, cơm sáng đã làm xong, người ra ngoài ăn cơm đi." Diêu Xuân gọi lão gia tử, không hề có chút không tình nguyện nào, cũng không có vì chuyện năm đó mà oán giận, mà bên lão gia tử, cũng bởi vì Diêu Xuân tận tâm tận lực lại đối tốt với cả nhà bọn họ mà sinh ra áy náy.
"Được, ta lập tức tới." Lão gia tử đáp. Sửa sang lại cảm xúc liền đi ra ngoài, trên mặt lại tràn đầy vẻ hiền từ.
"Mẫu thân, hôm nay con muốn đưa Tô Thần đi học." Chờ mọi người đều đến đông đủ, Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Được thôi, cũng nên cho nó đi học rồi, nếu không tâm lý ghét học này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng." Đối với chuyện Tô Ngưng Nguyệt muốn đưa Tô Thần đi học, Diêu Xuân rất tán đồng.
"Đúng vậy, khi các ngươi lớn như vậy, nên đi học đường, học tập tri thức, vê sau sẽ có tiền đồ đó." Lão gia tử cũng chính vì chuyện Tô Thần không đi học mà phát sầu, nghe thế, trong lòng rất là vừa lòng, liền nói một câu như vậy. Cả nhà vừa trò chuyện, vừa vui vẻ ăn bữa sáng.
Tô Ngưng Nguyệt nói,'Mẫu thân, chúng con đi đây."
"Được, trên đường chú ý an toàn." Đối với nữ nhi, thật ra hiện tại Diêu Xuân có chút không đoán được, trước kia nàng mềm yếu, sao hiện tại lại mạnh mẽ như vậy? Nhưng Diêu Xuân cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là do cuộc sống ép phải vậy.
"Được rồi, đệ an tâm đi học đi, ta đi đây, đệ yên tâm, tên Tô Liệt kia sẽ không dám đến bắt nạt đệ nữa đâu.' Tới cửa học đường, Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
"Được, đệ đã biết, tạm biệt." Tô Thần tỏ vẻ sẽ làm Tô Ngưng Nguyệt yên tâm. Lúc sau Tô Ngưng Nguyệt liền đi về hướng nhà mình. "Ngưng Nguyệt à, con đã về rồi hả, Tiểu Thần bên kia thế nào?" Thấy Tô Ngưng Nguyệt trở về, Diêu Xuân vội vàng hỏi.
"Mẫu thân, không có việc gì, người yên tâm đi, tất cả đều khá tốt." Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Vậy là tốt rồi, tên Tô Liệt kia thật là..."
"Được rồi, mẫu thân, con về phòng đây, chuyện này người cũng đừng lo lắng, đều không có việc gì." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Được, đúng rồi, đồ ăn nhà chúng ta hết rồi, ta đi lên chợ mua một chút, con ở nhà trông nhà." Diêu Xuân nói xong liền phải ra ngoài.
"Vâng, mẫu thân, người yên tâm đi."
Sau khi Diêu Xuân đi rồi, Tô Ngưng Nguyệt về tới phòng của nàng,'Cũng không biết cái hệ thống này hiện tại có thể đi vào hay không, lương thực mà ta trồng, cũng không thể lãng phí vậy." Nghĩ như vậy Tô Ngưng Nguyệt liên nhắm hai mắt lại, thử tiến vào hệ thống canh tác. Không nghĩ rằng khi đi vào, nhìn từng hạt, từng hạt lương thực sắp chín kia, nội tâm vui sướng không thể miêu tả nổi. Trọng điểm là nàng có thể nhanh chóng thăng cấp tới mức cao nhất, sau đó có thể cứu mẫu thân của nàng rồi. Tuy rằng không phải mẫu thân ruột của nàng, nhưng dù gì là đã xuyên vào cơ thể nguyên chủ, hơn nữa mẫu thân này cũng đối xử với nàng rất tốt, cho nên nàng vẫn rất muốn đi cứu bà ấy, cũng coi như giúp nguyên chủ hoàn thành một tâm nguyện.
"Ngưng Nguyệt, mau ra đây giúp mẫu thân xử lý một chút đống đồ ăn này." Diêu Xuân từ chợ trở về, phát hiện không nhìn thấy nữ nhi của mình đâu, liền mở miệng gọi nàng. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang đắm chìm ở trong sự vui sướng của chính mình, cũng không nghe được tiếng kêu của Diêu Xuân.
"Đứa nhỏ này, đi đâu mất rồi." Nói xong liền đi về hướng phòng của Tô Ngưng Nguyệt. Gõ gõ cửa, không có người đáp. Liền mở cửa phòng ra, phát hiện Tô Ngưng Nguyệt chỉ đang ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, cũng không để ý tới bà ấy. Diêu Xuân có chút lo lắng, liền tiến lên vỗ vỗ vào Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt trong hệ thống canh tác cảm giác được có người vỗ nàng, liền nhanh chóng trở về. Sau khi trở về liền nhìn thấy mẫu thân của nàng đang hoảng sợ nhìn nàng, liền vô cùng khẩn trương.
"Mẫu thân?" Tô Ngưng Nguyệt thử gọi, sợ Diêu Xuân đã hoài nghi cái gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận