Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 919: Dò Hỏi (2)

Chương 919: Dò Hỏi (2)Chương 919: Dò Hỏi (2)
"Sau này ta sẽ không cố ý nhắm vào bà ta, người bên dưới cũng không có gan đi làm điều đó, chỉ cần bà ta thành thật một chút, không làm những chuyện nực cười, sẽ không làm gì bà ta cả. Không còn việc gì thì ngươi ra ngoài đi."
Giọng Thiên Vũ Hàn có chút mệt mỏi, còn có chút thất vọng, nói xong liền cho Thiên Vũ Trạch ra ngoài.
Thiên Vũ Trạch nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Vũ Hàn, hắn ta biết bản thân không thể nói tiếp nữa, hôm nay về cơ bản đã chạm đến giới hạn của Thiên Vũ Hàn, không nổi giận với hắn là tốt lắm rồi, hiện tại vẫn là nên để tâm trạng hắn bình tĩnh lại một chút.
Hôm nay không tức giận, có thể vẫn là nể mặt hắn, hơn nữa chuyện mẫu phi làm trước đây hắn cũng hiểu biết chút ít, không ra tay với mẫu hậu, đã là cực hạn rồi. Hơn nữa còn nể tình sự cống hiến của hắn với đất nước, chuyện sau này hắn cũng không rõ lắm, hoàng huynh của hắn sẽ không bỏ qua cho mẫu phi sao?
"Vâng, thần đệ cáo lui." Thiên Vũ Trạch trực tiếp lui xuống.
Đi đến cửa dường như nhớ ra gì đó, lại quay lại nói: "Hoàng huynh, không biết hoàng tẩu kia của ta trông như thế nào, khi nào mới có thể đi thăm tẩu ấy?"
Hắn ta biết hoàng huynh yêu nữ tử kia, cũng nghe một vài lời đồn truyền ra bên ngoài, nhắc tới nàng ta có thể sẽ khiến tâm trạng của hoàng huynh tốt hơn chút, lại khiến hoàng huynh nhớ lại khung cảnh hồi trước, nhắc tới một người hắn đặt ở trong tim, có lẽ sẽ không chìm đắm trong quá khứ nữa.
Quả nhiên, vẻ mặt vốn u ám của Thiên Vũ Hàn hòa nhã hơn nhiều, Thiên Vũ Trạch thở phào, có phản ứng là tốt, không mắc kẹt ở quá khứ nữa.
"Sau này có cơ hội thì gặp!" Thiên Vũ Hàn cúi đầu nghĩ tới khuôn mặt thanh tú kia, đầu cũng không ngẩng lên nói. Lần này Thiên Vũ Trạch không nói gì, ở đây đã không còn việc của hắn nữa, chuyện nên làm hắn đã làm rồi.
Thiên Vũ Hàn ngồi một mình trong Ngự thư phòng đến khi trời tối, sau khi Thiên Vũ Trạch rời đi cũng không đổi tư thế, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không ai làm phiền.
Cửa mở xoạch một cái, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thiên Vũ Hàn bị người khác cắt ngang suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."
Tiếng bước chân không dừng lại, như cũ tiếp tục đi tới. Lông mày Thiên Vũ Hàn thêm nhíu chặt, thân sắc lạnh hơn, khí tức trên người tỏa ra càng đậm đặc hơn.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thân ảnh thanh tao châm chậm đi tới, trên mặt là một nụ cười tươi, thấy hắn ngẩng đầu thì biến thành biểu cảm tủi thân.
"Thiên Vũ Hàn, vừa nãy chàng quát ta." Tô Ngưng Nguyệt ấm ức nói.
Khi Thiên Vũ Hàn ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Nguyệt, dường như sương mù trong lòng đều tiêu tan, biểu cảm cũng không còn lạnh băng như lúc nãy, không đáp lời Tô Ngưng Nguyệt, chỉ là ngoắc ngoắc tay về hướng Tô Ngưng Nguyệt.
"Qua đây."
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nói gì, nàng nhìn ra cảm xúc của Thiên Vũ Hàn không tốt lắm, từ từ đi đến bên cạnh Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt từng bước từng bước đi tới, trong lòng tràn ngập sự ấm áp, hắn không một mình, hắn có nàng.
Chờ đến khi Tô Ngưng Nguyệt đi đến cạnh Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn trực tiếp ôm eo Tô Ngưng Nguyệt, kéo nàng vào trong lòng mình, môi trực tiếp ấn lên, mạnh mẽ cắn xé, không hề dịu dàng như ngày xưa.
Tô Ngưng Nguyệt bị Thiên Vũ Hàn kéo không báo trước, kinh ngạc hô lên, còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị môi Thiên Vũ Hàn chặn lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Tô Ngưng Nguyệt không thẹn thùng như ngày thường, lần này trực tiếp vòng tay quanh cổ hắn, đáp lại hắn. Cảm nhận được phản ứng của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn càng ra sức hôn, cũng càng thêm động tình.
Qua hồi lâu, hai người mới tách ra, giữa môi hai người còn kéo ra vài sợi chỉ bạc, càng tăng thêm vẻ ái muội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận