Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 69: Quán Trọ (3)

Chương 69: Quán Trọ (3)Chương 69: Quán Trọ (3)
Bà ấy hận cơ thể mình không được như mong đợi, càng lo lắng không biết khi nào mình phải rời bỏ thế giới này.
Bà ấy thực sự không thể lo lắng được cho ba đứa con của mình, chúng đều còn nhỏ như vậy, Diệu Xuân không thể chịu nổi khi nhìn thấy ba đứa con của mình phải chịu đựng gian khổ trên thế giới này sau khi rời xa bà ấy.
Diêu Xuân vẫn khăng khăng, nhấn mạnh rằng sau này bà ấy sẽ có cơ hội chăm sóc cơ thể thật tốt và có thể ở bên các con lâu dài.
Vào lúc Tô Ngưng Nguyệt bước ra khỏi phòng Diêu Xuân, nàng cảm thấy vui vẻ khi nhận được hai quan tiền.
Tô Thần và Tô Mộc nhìn thấy nhiều tiên như vậy nên đều sửng sốt.
"Tỷ tỷ, tại sao mẫu thân lại cho nhiều tiền như vậy chứ?" Tô Thần vội vàng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cười khi nghe những gì Tô Thần nói.
"Bởi vì mẫu thân muốn cho đệ - một con mèo nhỏ háu ăn, ăn càng nhiều đồ ăn ngon cho nên mới cho ta nhiều tiên như vậy đấy." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe được lời nói của Tô Ngưng Nguyệt, hơi xấu hổ.
"Ta muốn tìm thứ gì đó để bỏ chúng vào, rồi sau đó chúng ta đi chợ phiên mua đồ." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa tìm một túi tiền, bỏ hết tiền vào trong đó.
Tô Ngưng Nguyệt đưa tiên cho Tô Mộc.
"Ca ca, huynh cầm số tiền này đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy thì lắc đầu.
"Không đâu, muội muội cứ cầm tiền đi nhé, chúng ta đi cùng nhau là được rồi." Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Mộc nói thế, nàng cũng lắc đầu.
"Vẫn là ca ca giữ thì tốt hơn." Tô Mộc nghe muội muội nói như vậy, hắn ta biết muội muội cho rằng hắn ta lớn tuổi hơn bọn họ cho nên mới đưa tiên cho hắn ta giữ.
Tô Mộc mỉm cười nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Muội muội, muội cứ cầm tiền đi, không sao đâu." Tô Ngưng Nguyệt thấy Tô Mộc nhất quyết muốn mang tiên theo nên nàng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, ba người rời nhà chạy ra chợ phiên, lúc này Thiên Vũ Hàn cùng những người đang ở bên ngoài cũng đã tìm được một quán trọ, bọn họ cảm thấy quán trọ này vẫn ổn.
Vì vậy hắn dừng lại trước cửa quán trọ, đúng lúc có một Tiểu Nhị từ trong quán đi ra, Tiểu Nhị nhìn thấy đám người Thiền Vũ Hàn đông đảo kéo đến quán trọ của mình, trong lòng hắn ta rất vui mừng.
"Vị khách quan này, ngài muốn ở lại quán trọ hay dùng bữa?" đúng lúc có một người bên cạnh Thiên Vũ Hàn nói cho Tiểu Nhị biết bọn họ đang muốn ở lại quán trọ.
Tiểu Nhị nghe xong lời này, trong lòng hắn ta rất vui mừng, vội vàng gọi thêm mấy người từ trong quán trọ dẫn ngựa về chuồng.
"Các vị khách quan mời đi theo ta." Tiểu Nhị nói với đám người Thiên Vũ Hàn.
Cứ như vậy, Thiên Vũ Hàn và những người khác theo Tiểu Nhi vào quán trọ.
"Khách quan có muốn dùng cơm trước không ạ?" Tiểu Nhị nói với Thiên Vũ Hàn và những người khác.
Lúc này, đoàn tùy tùng ở một bên hỏi Thiên Vũ Hàn bây giờ bọn họ nên làm gì, Thiên Vũ Hàn bảo bọn họ ăn cơm trước rồi vê phòng nghỉ ngơi.
Cứ như thế, họ tìm một chỗ và ngồi xuống, Thiên Vũ Hàn yêu câu Tiểu Nhị đặt tất cả các món ăn đặc trưng trong quán trọ lên bàn cho bọn họ, Tiểu Nhị nghe những gì Thiên Vũ Hàn nói, hắn ta vội vàng làm theo.
Tiểu Nhi tìm tới ông chủ của họ nói hôm nay bọn họ có một đơn hàng kinh doanh lớn, khi ông chủ nghe được lời Tiểu Nhị nói thì liền vội vàng đi tới trước mặt đám người của Thiền Vũ Hàn.
"Mấy vị khách quan, hôm nay bổn tiệm sẽ miễn phí một bữa ăn cho các vị." Ông chủ cửa hàng nói với đám người của Tiền Vũ Hàn.
Khi Thiên Vũ Hàn nghe những gì ông chủ cửa hàng nói, hắn vẫy tay với ông ta.
"Không cần, có cái gì gọi là món ngon đặc trưng trên bảng hiệu thì mang lên đây." Lúc này, khi chủ quán trọ nhìn thấy bộ dáng của Thiên Vũ Ngọc thì biết ngay đám người của Thiền Vũ Hàn nhất định là một đám người rất có tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận