Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 78: Cãi Nhau Rồi? (2)

Chương 78: Cãi Nhau Rồi? (2)Chương 78: Cãi Nhau Rồi? (2)
Diêu Xuân ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trong lòng bà ấy lại có chút ái ngại. Bà nghĩ rằng bản thân mình là trưởng bối, lại vì thân thể nhiêu bệnh mà không thể nấu ăn được cho bọn trẻ, ngược lại phải để con gái tuổi còn thơ dại phải nấu ăn cho bọn họ. Nhưng bà ấy không hề biết rằng thật ra người đang đứng trước mặt bà là một cô gái đã hai mươi tuổi, còn con gái Tô Ngưng Nguyệt thực sự của bà đã không còn trên đời này nữa.
Thấy Diêu Xuân bên cạnh đang thẫn thờ, Tô Ngưng Nguyệt không hiểu bà ấy đang nghĩ chuyện gì, vươn tay vẫy vẫy trước mắt bà, muốn kéo tâm trí bà ấy về lại.
"Nương, người đang nghĩ gì vậy ?", Tô Ngưng Nguyệt từ tốn hỏi Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe hỏi thì hơi giật mình, tâm trí tức tốc quay vê. Bà ấy chỉ lắc nhẹ đầu, nói: "Không có gì, con gái, vất vả cho con rồi."
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy cũng thầm hiểu tâm tình của Diêu Xuân, chắc chắn trong lòng bà ấy đang cảm thấy hổ thẹn, nàng bỗng chốc lại thấy có lỗi với bà. Nàng nhìn bà, ánh mắt lấp lánh mà kiên định: " Nương, người đã phải cực khổ nuôi con từ nhỏ đến lớn, bây giờ con nấu một hai bữa cơm thì có là gì."
Diêu Xuân nghe xong, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.
"Ca ca và đệ đệ con đã đến chưa ?" Diêu Xuân hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu, nói: " Vẫn chưa, con cũng không hiểu ra làm sao, còn đã bảo đệ đệ đi gọi ca ca rồi, đã qua lâu như vậy mà bọn họ vẫn còn chưa đến."
Diêu Xuân thấy thế, dự định không để Tô Ngưng Nguyệt chờ ca ca và đệ đệ nữa, cứ ăn cơm trước." Không chừng hai đứa nó còn đang chơi ở đâu đó !"
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy cũng có khả năng này, dù sao Tô Thần cũng còn nhỏ, ham chơi là điều hiển nhiên. Nàng quyết định cùng Diêu Xuân đến phòng ăn trước. Diêu Xuân nhìn món dưa chuột trộn trên bàn, do dự một lát rồi nhìn Tô Ngưng Nguyệt." Nguyệt Nguyệt, con chắc chắn món này không có độc chứ ?"
Nàng mỉm cười, điềm nhiên nói,"Nương, con lúc này cũng đã ăn cả một quả dưa chuột rồi, người thấy con không phải vẫn không hề hấn gì sao 2?"
Thực ra Diêu Xuân vẫn mãi băn khoăn như thế không phải vì bà ấy sợ mình trúng độc, mà là sợ các con trúng độc, tâm trạng của một người làm mẹ không phải là không thể hiểu được. Nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, bà ấy cũng yên tâm phần nào.
"Vậy chúng ta ăn trước đi, không chờ hai đứa bọn nó nữa."
Ngay lúc hai mẹ con đang định động đũa, thì hai anh mẹ Tô Mộc và Tô Thần chạy đến nơi. Tô Ngưng Nguyệt hỏi đệ đệ vì sao đến tận bây giờ mới tới, Tô Thần cũng rất thành thật mà kể lại chuyện ca ca còn đang ngủ.
Tô Ngưng Nguyệt ngoảnh đầu nhìn Tô Mộc, hỏi: ' Ca ca, đêm qua xảy ra chuyện gì sao ?" Tô Ngưng Nguyệt lo lắng.
Tô Mộc cũng không muốn giấu nàng, kể lại chuyện đêm qua có người đến phân xưởng nhà mình làm loạn. Nàng nghe xong cực kì phẫn nộ, vậy mà lại có người dám quang minh chính đại đi trộm đi cướp vậy sao !
"Ca ca, có điều tra ra được là người nào giở trò không ?"
Tô Mộc gật gật đầu.
"Điều tra được, là của đại bá mẫu phái đi." Tô Ngưng Nguyệt rất tức giận, người đàn bà độc ác kia vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ.
Nàng nhất định phải cho bà ta một bài học, dù sao cũng không phải bá mẫu ruột của mình, bà ta lại làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nàng phải báo thù cho Tô Ngưng Nguyệt trước kia. Người đàn bà đó vậy mà tàn nhẫn đến nỗi đem một tiểu cô nương cứ như vậy mà đánh chết, thật là tội không thể tha mà.
Diêu Xuân nhìn ánh mắt sắc lạnh của Tô Ngưng Nguyệt, cảm thấy con gái mình sao lại quá đỗi xa lạ.
Bởi vì bà chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của con gái bao giờ.
"Nguyệt Nguyệt à, dù sao cũng là thân thích của gia đình ta, vê sau đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận