Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 983: Tỉnh Ngộ (2)

Chương 983: Tỉnh Ngộ (2)Chương 983: Tỉnh Ngộ (2)
A Phúc vui sướng đáp lại một tiếng với vẻ mặt thật sự là vui vẻ, cuối cùng vương gia cũng chịu ra ngoài, mặc dù hắn ta không biết là tại sao nhưng vẫn rất vui mừng thay cho vương gia.
"Đi, A Phúc mang nước lên cho ta, ta phải đi tắm." Giọng của Thiên Vũ Trạch phát ra, A Phúc vui sướng đáp lại một tiếng rồi đi chuẩn bị.
Sương mù dày đặc, chiếu rọi lên khuôn mặt mang vẻ đẹp phi giới tính của Thiên Vũ Trạch, khiến người ta phải chảy máu mũi.
Thiên Vũ Trạch ngửi quần áo trên người mình, có chút chán ghét vội vàng nhăn mặt, không ngờ cũng có lúc mà quần áo mình bốc mùi, thật sự là quá khó tin.
Thiên Vũ Trạch ghét bỏ ném quần áo đi, cởi trân bước vào trong thùng tắm, nhanh chóng tắm rửa, với dáng vẻ của hắn ta lúc này thì đến cả bản thân hắn cũng cảm thấy chán ghét chính mình.
Nhìn miếng ngọc bội ở trên bàn, Thiên Vũ Trạch lại nhớ tới gương mặt của Tô Ngưng Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, Tô Ngưng Nguyệt, lời nhắc nhở của ngươi thật là đúng đắn, báo thù sao? Rất nhanh thôi ngươi sẽ được trải nghiệm.
Nghĩ vậy sương mù lóe lên trong mắt, hoàng huynh thân yêu, người mà huynh yêu thương nhất không phải là Tô Ngưng Nguyệt sao, vậy thì để ta thử cướp đi người mà huynh yêu thương nhất xem huynh sẽ có cảm giác gì, huynh sẽ hiểu được cảm giác lúc này của ta là gì.
Biết rõ hung thủ là ai, nhưng bản thân cũng không thể làm gì được, vẫn phải tha thứ cho hắn, loại đau khổ này, hắn cũng nên nếm thử một chút không phải sao?
Thiên Vũ Trạch nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm, nhếch miệng cười, Tô Ngưng Nguyệt, ngươi thật sự là khác biệt?
Ở bên này Tô Ngưng Nguyệt nói xong với Thiên Vũ Trạch những lời kia, không hề lo lắng Thiên Vũ Trạch sẽ sinh ra lòng thù hận với Thiên Vũ Hàn, nếu như như không có sự oán hận mới cảm thấy là kỳ lạ.
Thật ra như vậy cũng tốt, có thể khiến dục vọng của hắn được thắp sáng mà có thể sống tốt, nàng tin là một người như Thiên Vũ Hàn thì Thiên Vũ Trạch không thể là thương hại tới hắn được, đừng có xem thường nàng, nàng cũng có thể tiến công trả thù.
Nàng cũng tin nhân phẩm của Thiên Vũ Trạch sẽ không làm gì tổn hại đến quốc gia xã tắc, dù sao thì đều liên quan đến bách tinh và nhân dân cả nước, chút phẩm giá này thì vẫn còn một chút, nếu như không giết thì cũng chẳng sao cả, không phải sao?
Mặc dù làm như vậy khiến hình tượng của Thiên Vũ Hàn thành kẻ thù, nhưng việc này cũng có thể làm giảm bớt sự áy náy trong lòng hắn, khiến hắn bới khó chịu, nàng nhất định không để Thiên Vũ Trạch làm tổn hại đến Thiên Vũ Hàn.
Như vậy thì tâm trạng của Thiên Vũ Hàn cũng sẽ tốt hơn.
Suy cho cùng thì Tô Ngưng Nguyệt làm như vậy hoàn toàn là vì Thiên Vũ Hàn, chỉ để hắn không còn làm tổn hại sức khỏe vì chuyện này nữa.
Tô Ngưng Nguyệt khoan khoái trở vê cung Trường Lạc, đang định đẩy cửa vào thay quần áo của mình, nhưng ai mà biết được vừa đẩy cửa vào thì nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Nhìn nam nhân đang nhàn nhã uống trà, Tô Ngưng Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, đóng cửa lại và cẩn thận bước tới bên cạnh Thiên Vũ Hàn.
"Uống trà đó à?" Tô Ngưng Nguyệt cẩn thận nói.
Thiên Vũ Hàn không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi xuống.
Tô Ngưng Nguyệt chột dạ mỉm cười, đi vê phía Thiên Vũ Hàn và đặt tay lên vai hắn, xoa bóp nhẹ nhàng, nịnh nọt nói: "Ta xoa bóp thế nào?" Trong mắt Thiên Vũ Hàn hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh lại che giấu đi, giả vờ lạnh lùng ừm một tiếng.
Thấy hắn ừ một tiếng, Tô Ngưng Nguyệt càng ra sức xoa bóp, đồng thời trong long cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy là không tức giận.
Thiên Vũ Hàn tận hưởng sự phục vụ của Tô Ngưng Nguyệt một lúc rồi kéo nàng vào trong lòng mình, đầu dựa vào vai nàng và thấp giọng nói: "Nàng đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận