Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 293: Ngọt Ngào (1)

Chương 293: Ngọt Ngào (1)Chương 293: Ngọt Ngào (1)
"Nguyệt Nguyệt, vừa khéo con cần ăn nhiều rau hơn. Đã đến lúc con phải trưởng thành rồi." Diêu Xuân vừa nói vừa nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu nghe lời Diêu Xuân nói.
Thực ra, điều mà Tô Ngưng Nguyệt không biết là kể từ khi nàng đến không gian này, ở thế giới thực, cha của Tô Ngưng Nguyệt vẫn liên tục tìm kiếm Tô Ngưng Nguyệt ở khắp mọi nơi.
Nhưng nhận ra thế nào cũng không thể tìm được.
"Cái quái gì vậy, rốt cuộc nó đi đâu rồi?" Lúc này, cha của Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
"Chồng à, anh đang nghĩ gì vậy?" Khi này, một người phụ nữ đi tới bên cạnh cha Tô Ngưng Nguyệt, nói với cha của nàng.
Tô Mộc Thần nghe Bạch Uyển Nhi nói, vội vàng thu hồi suy nghĩ.
"Không có gì." Tô Mộc Thần nói với Bạch Uyển Nhi.
Bạch Uyển Nhi cau mày: "Chồng à, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao lại giấu em chứ?" Nhìn thấy Bạch Uyển Nhi, Tô Mộc Thần có hơi tức giận.
Ông nhanh chóng dỗ dành Bạch Uyển Nhi.
"Thực sự anh không có chuyện gì giấu em cả. Giờ cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi."
Bạch Uyển Nhi nghe Tô Mộc Thần nói vậy thì khẽ thở dài, sau đó trở về phòng.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, ở trong thế giới thực tại nàng chỉ biến mất có hai đến ba ngày mà thôi, cho nên cha nàng vốn không hề lo lắng chút nào.
Mẹ của Tô Ngưng Nguyệt cũng không hề phát hiện ra chuyện nàng đã biến mất khỏi thế giới này.
Nếu biết hai cây tiểu huyết sâm biến mất, Tô Ngưng Nguyệt chắc chắn sẽ điên cuồng lục khắp nơi tìm chúng.
Tô Ngưng Nguyệt cùng Diêu Xuân ăn cơm xong rồi trở về phòng, lúc nàng về phòng thì thấy hai cây tiểu huyết sâm đã quay trở lại.
Tô Ngưng Nguyệt thấy vậy, vội vàng chạy về phía chúng nó.
"Các ngươi cũng biết trở về à?" Tô Ngưng Nguyệt giả vờ tức giận nói với hai tiểu huyết sâm.
Huyết sâm nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, vội vàng an ủi nàng.
"Tiểu chủ nhân, bọn ta biết sai rồi, lần sau bọn ta sẽ quay lại sớm hơn."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong thì gật đầu.
"Nhân tiện, hôm nay ta đã nghĩ ra hai cái tên cho hai ngươi rồi, các ngươi nghe thử xem nhé."
"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân, người nghĩ ra cái tên gì cho bọn ta vậy?" Hai cây tiểu huyết sâm nóng vội, nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Tên Điềm Điềm và Mật Mật được không?"
"Cái tên này hay thật đấy, ta tên là Điềm Điềm!" Một trong hai tiểu huyết sâm nghe xong, hưng phấn nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cũng rất vui khi bọn chúng thích cái tên mà nàng đặt.
"Chỉ cần ngươi thích là được." Lúc này, tiểu huyết sâm còn lại không vui lắm, nàng ấy liếc nhìn vê phía Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, người thật sự muốn gọi ta là Mật Mật sao?" Tô Ngưng Nguyệt gật đầu nhìn tiểu huyết sâm.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy tiểu huyết sâm còn lại có vẻ không mấy hài lòng với cái tên mà nàng đặt. Nàng nhìn tiểu huyết sâm với cảm giác áy náy.
"Sao vậy? Ngươi không thích cái tên này à?”
Mật Mật chưa kịp nói gì thì Điềm Điềm đã vội vàng bước đến bên cạnh Mật Mật.
"Mật Mật là một cái tên rất hay!" Mật Mật nghe thấy lời Điềm Điềm nói, nó quay mặt phớt lờ Điêm Điềm. Điềm Điềm không quan tâm điều đó.
"Nếu không thích vậy ta đổi tên nhé." Tô Ngưng Nguyệt thấy Mật Mật có chút không cam lòng nên đề xuất đổi tên khác.
Mật Mật lắc đầu: "Không cần đổi, hãy gọi ta là Mật Mật."
Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt thâm mỉm cười.
"Đúng rồi, tiểu chủ nhân, không phải người nói tối nay sẽ dẫn bọn ta lên núi tìm đất để ăn sao?" Điềm Điêm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt vỗ trán mình.
"Ồ, ta quên mất!"
"Không sao đâu, tiểu chủ nhân, bây giờ đi cũng không muộn." Điềm Điềm nói với nàng.
"Không, ý ta là ta quên mất tối nay sẽ đưa các ngươi lên núi, ban ngày ta ngủ không ngon, sợ đi cùng các ngươi sẽ buồn ngủ.' Tô Ngưng Nguyệt lo lắng nhìn Điềm Điềm.
"Không sao, tiểu chủ nhân, người yên tâm, ta sẽ có có cách khiến người phấn chấn lên để không buồn ngủ." Điềm Điềm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Ngươi có cách gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận