Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1031: Đại Kết Cục (2)

Không cho Tô Ngưng Nguyệt làm việc gì, ăn uống hắn cũng đút, khiến cho Tô Ngưng Nguyệt dở khóc dở cười, nói Thiên Vũ Hàn rất nhiều lần mới bơn bớt lại được một chút, nhưng chẳng được bao lâu thì lại quay về với trạng thái bình thường, Tô Ngưng Nguyệt cũng để kệ hắn, hắn vui là được.
Mấy hôm nay Thiên Vũ Hàn không ở trong kinh thành, nàng biết là hắn đi làm chuyện gì đó, cũng không có gì là không vui mà người lại còn có chút phấn khởi, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi bể khổ của Thiên ma ma rắc rối rồi.
Trong một trang viên ở ngoài kinh thành.
Thấy một người mặc quần áo vải đang ngồi uống trà ở trong sân, chỉ có điều là hắn ta ngồi trên xe lăn, tay phải còn cảm thấy có chút không thoải mái.
Người này chính là Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Hàn cũng cất bước đi tới cái bàn kia, lấy bình rượu ở trên bàn và tự rót cho mình một ly.
"Đã rất lâu rồi chúng ta chưa ngồi uống rượu cùng nhau như thế này!"
Thiên Vũ Hàn lên tiếng, uống cạn ly rượu ở trong tay.
"Đúng vậy, chi bằng hôm nay chúng ta uống một ly đi."
Cho dù cuộc đời gặp phải biến cố lớn, nhưng dáng vẻ của Thiên Vũ Trạch bây giờ đã tươi sáng hơn trước rất nhiều.
Không nói gì, cả hai người trực tiếp cầm rượu lên uống, mặc dù lời nói còn chưa kịp nói ra, vậy thì không cần phải nói nữa, chuyện xưa như gió, cứ trôi qua như vậy là được rồi, không phải sao?
Rất nhanh hai người đã hơi say rồi, Thiên Vũ Trạch thấp giọng nói:
"Hoàng huynh, ta thật sự không có cách nào để đối diện với huynh, ta thật là đáng chết? Sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Cũng may là ta cũng đã chịu sự trừng phạt rồi."
Nhìn tay phải vẫn đang run rẩy, và cả đôi chân không có chút cảm giác, khóe miệng của Thiên Vũ Trạch nhếch lên một nụ cười khổ, hắn ta thật sự là đáng bị như vậy.
Hoàng huynh không trừng phạt hắn, nhưng ông trời đã thay hoàng huynh trừng phạt hắn rồi.
"Hoàng huynh, ta muốn tới Tô Châu, nơi đó vẫn luôn là nơi mà ta thích nhất? Ta muốn sống ở đó những năm cuối đời!"
Thiên Vũ Trạch nói với Thiên Vũ Hàn ở phía đối diện, trong đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.
"Đi đi."
Không nói nhiều, Thiên Vũ Hàn cứ như vậy mà đáp một tiếng.
Nhìn nhau mỉm cười, dường như sự thù hận giữa hai người đã xóa bỏ hoàn toàn. Hai người lại tiếp tục nâng ly rượu lên và uống.
Chuyện cũ như gió, mọi chuyện đã qua rồi.
Tô Ngưng Nguyệt cau mày nhìn cái bụng đang gò lên của mình, tiểu tử này hôm nay làm sao vậy, sao lại hiếu động như vậy?
"Không phải là sắp sinh đấy chứ!?"
Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh cũng đang quan sát bụng của Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng.
Có chút lo lắng đứng bật dậy:
"Ta đi gọi bà đỡ tới..."
Nói rồi liền đi ra ngoài.
"Chàng không biết gọi sao?"
Tô Ngưng Nguyệt kêu lên, nhìn Thiên Vũ Hàn như thế này nàng cảm thấy cũng có chút đáng yêu?
"Mau, mau truyền bà đỡ..."
Thiên Vũ Hàn lập tức dừng bước, gọi với ra bên ngoài, hắn không thể rời khỏi Tô Ngưng Nguyệt được.
Lúc này bụng của Tô Ngưng Nguyệt đã bắt đầu đau quặn từng cơn, nhưng mặt của Thiên Vũ Hàn lo lắng nhìn mình nên không thể hiện ra mà cố gắng chịu đựng.
Lúc này Thiên Vũ Hàn có chút hoảng loạn không hề nhận ra, Thiên Vũ Hàn lúc này cũng sợ mất hồn mất vía. Rất nhanh bà đỡ đã tới, thấy Thiên Vũ Hàn vẫn còn ở đây, cũng không quan tâm gì đến tôn ti mà trực tiếp quát lên với Thiên Vũ Hàn:
"Người mau ra ngoài đi, người ở đây rất ảnh hưởng tới việc này."
"Ta không muốn."
Thiên Vũ Hàn từ chối.
"Ra ngoài đi, người ở đây không giúp được việc gì đâu, nhìn thấy chàng sẽ phân tán sự chú ý của ta."
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Thiên Vũ Hàn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy lúc này khuôn mặt của Tô Ngưng Nguyệt có chút nhợt nhạt, nên vẫn nghe lời và ra ngoài.
Nhưng hắn cũng không đi xa, vẫn đứng chờ ở trước cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động ở bên trong, sợ là sẽ có sơ suất gì.
Cuối cùng sự chờ đợi dài đằng đẫng cũng có kết quả.
"Chúc mừng hoàng thượng, nương nương sinh một vị tiểu hoàng tử và một tiểu công chúa!"
Người ở bên trong báo tin vui.
Thiên Vũ Hàn không hề dừng lại, giây phút mà bên trong phát ra tiếng là hắn lao thẳng vào trong, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tô Ngưng Nguyệt, nhưng che giấu nụ cười giữa lông mày, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Thiên Vũ Hàn đi vào, Tô Ngưng Nguyệt nở một nụ cười:
"Bây giờ chúng ta là một gia đình hoàn chỉnh rồi."
Thiên Vũ Hàn bước tới và hôn lên trán của Tô Ngưng Nguyệt, cũng không ghét bỏ cơ thể lúc này của Tô Ngưng Nguyệt, cũng hôn lên mặt của hai em bé.
"Đúng vậy, chúng ta có một gia đình hoàn chỉnh rồi."
HẾT TRUYỆN.
Bạn cần đăng nhập để bình luận