Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 142: Phụ Mẫu Nhẫn Tâm. (2)

Chương 142: Phụ Mẫu Nhẫn Tâm. (2)Chương 142: Phụ Mẫu Nhẫn Tâm. (2)
Không nghĩ tới, từ sau khi hắn đi thì vẫn luôn sống ở Lĩnh Nam, chỉ có lúc ăn tết mới có thể trở về.
Lúc mới bắt đầu hắn cũng nghe theo lời phụ mẫu, cảm thấy phụ hoàng và mẫu hậu hắn làm như vậy đều là vì tốt cho hắn.
Nhưng Thiên Vũ Hàn ở Lĩnh Nam dần dần cảm thấy có phải phụ thân và mẫu thân hắn đã không yêu thương nữa hay không, hắn suy nghĩ thật nhiều thật nhiều vẫn không rõ vì sao phụ thân và mẫu thân hắn lại nhãn tâm như thế.
Đã trôi qua lâu như vậy, thế nhưng ngay cả một phong thơ một câu nói cũng không tiện thể mang theo cho hắn, cho nên từ sau lúc đó, tâm của Thiên Vũ Hàn cũng dần dần lạnh đi.
Hắn cảm giác phụ hoàng và mẫu hậu hắn muốn thoát khỏi hắn, cho nên mới đưa hắn đến Lĩnh Nam cách kinh thành xa nhất.
Thiên Vũ Hàn cũng từ bỏ phụ hoàng và mẫu hậu hắn, hắn cảm giác mình một mình cũng có thể sống rất tốt, huống chi bây giờ còn có một người đối xử với hắn càng tốt hơn, đó là Lý quản gia.
Về sau lại có một lần Thiên Vũ Hàn cùng mấy tùy tùng ra ngoài thì gặp được Tiểu Lục và Bắc Minh, có lẽ là trời cao sáng tỏ phía sau tất cả đã tự có an bài đi!
Hắn mang theo Bắc Minh và Tiểu Lục bên người mình, bởi vì hắn cảm giác tính cách và phẩm hạnh của cả hai người Bắc Minh và Tiểu Lục đều rất tốt!
Hắn cảm giác sau này Tiểu Lục và Bắc Minh nhất định có thể giúp hắn làm nên một phen sự nghiệp!
Cuối cùng, Tiểu Lục với Bắc Minh vẫn luôn đi theo hắn mở mang một vùng lảnh thổ của riêng mình ở Lĩnh Nam, những bá tánh Lĩnh Nam kia đều ủng hộ Thiên Vũ Hàn làm Vương. Sau đó việc này truyền tới trong tai Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn đặc biệt triệu tập những bá tánh đó lại và nói với bọn họ, hắn chỉ là một Vương gia, còn Hoàng đế chân chính đang ở kinh thành.
Hắn nói với bọn họ vê sau những lời này ngàn vạn lần không thể nói bậy nữa.
Khi những người đó nghe được lời nói của Thiên Vũ Hàn thì ngoan ngoãn đồng ý, nhưng ở trong lòng bọn họ Thiên Vũ Hàn chính là Hoàng đế của bọn họ.
May mắn lúc ấy chuyện này không truyền tới đến tai ca ca hắn, nếu không ca ca của hắn khẳng định sẽ tìm lý do trừng phạt Thiên Vũ Hàn.
Mà lúc này ở bên kia, sau khi Tô Ngưng Nguyệt phát hiện một số trái cây ở trên núi, nàng cũng không sốt ruột lập tức đi hái ngay mà là đi xuống núi.
Bởi vì Tô Ngưng Nguyệt biết trời đã không còn sớm, chờ về đến nhà thì trời sẽ tối đen, Tô Ngưng Nguyệt sợ Diêu Xuân và ca ca đệ đệ của nàng lo lắng, cho nên lúc này đã trở về nhà.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt không biết là nàng căn bản không cần phải sợ, bởi vì phía sau nàng vẫn luôn có Bắc Minh đang bảo vệ, không để nàng xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Một khi có chuyện, Bắc Minh nhất định sẽ lập tức xông tới trước Tô Ngưng Nguyệt, giết chết người kia.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt an toàn về tới nhà. Sau khi quay vê, nàng nhìn thấy Diêu Xuân và cả Tô Thần đang nôn nóng chờ đợi ở ngoài cửa, sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì Tô Ngưng Nguyệt xấu hổ vô cùng.
Nàng không ngờ mình lại trở về tối như vậy, Diêu Xuân thấy nữ nhi của mình trở về rồi, bà ấy vội vàng tiến lên.
"Nguyệt Nguyệt, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân hỏi, nàng lắc lắc đầu.
"Nương, không có chuyện gì xảy ra cả, đều tại Nguyệt Nguyệt không tốt, Nguyệt Nguyệt không nên về tối như vậy." Đương Diêu Xuân nhìn thấy nữ nhi của bà ấy không có việc gì, bà cũng yên tâm.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, chúng ta mau vào nhà thôi."
Cứ như vậy người một nhà bọn họ vào tới trong nhà. Lúc này, sau khi Tô Ngưng Nguyệt vừa đi vào thì nàng nhìn thấy bữa cơm Diêu Xuân đã nấu.
Tô Ngưng không ngờ rằng nương, ca ca và đệ đệ mình đều đang đợi mình về ăn bữa tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận