Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 902: Âm Mưu (1)

Chương 902: Âm Mưu (1)Chương 902: Âm Mưu (1)
Vốn Tô Ngưng Nguyệt còn đang tò mò vì sao Thiên Vũ Hàn lại không hỏi nàng, còn phải dời đi lực chú ý của hắn, nếu lại để hắn nhìn chằm chằm vào Mao Mao như vậy lát nữa có thể dọa Mao Mao chạy.
Nhưng thật không ngờ Thiên Vũ Hàn sẽ nói như vậy, thật sự khiến nàng có chút bất ngờ, thật không ngờ bình thường Thiên Vũ Hàn lạnh như băng có thể nói ra lời tình cảm như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt đi tới trước người Thiên Vũ Hàn, hai tay ôm lấy eo của hắn, mặt chôn vào ngực hắn nhẹ giọng nói: "Thiên Vũ Hàn."
"Ừ" Thiên Vũ Hàn đáp lại.
"Có chàng thật tốt."
Thiên Vũ Hàn không có hỏi Tô Ngưng Nguyệt chuyện vê Mao Mao, Tô Ngưng Nguyệt cũng không có giải thích, nàng cảm thấy bây giờ còn chưa phải là lúc nói cho Thiên Vũ Hàn, vẫn nên đợi đi.
Mao Mao cũng ở trong hoàng cung, trôi qua cuộc sống trong mơ của nó với tỷ tỷ.
Trong cung Từ Ninh, tay Thái Hậu nắm chặt chén, đốt ngón tay đều đã trắng có thể thấy đã dùng nhiều sức.
Nha hoàn và bà tử phía dưới đến thở mạnh cũng không dám một tiếng, lo lắng không yên đứng ở dưới, một số tiểu nha hoàn mới tiến cung đã bắt đầu run rẩy, Thái Hậu hiện giờ thật sự là rất đáng sợ.
Thái Hậu nhìn người bên dưới đến thở mạnh cũng không dám, tức giận trên người càng thêm lớn nhưng lại muốn duy trì bộ mặt hoà ái dễ gân của mình chỉ có thể cố gắng chịu đựng, lúc này tâm giết người bà ta cũng có.
"Tất cả các ngươi đi xuống đi! Bưng lên đây một ly trà an thân!" Cuối cùng Thái Hậu buông cái chén trong tay xuống, lấy tay xoa trán nhẹ nhàng xoa bóp, ánh mắt từ từ nhắm lại hơi vô lực nói.
Đám nha hoàn bà tử đều đi ra ngoài, chỉ để lại Ngọc Lâm ma ma bên người Thái Hậu, ở nơi nào đó nhẹ nhàng đi tới nhịp nhàng xoa bóp thay cho tay Thái Hậu, Thái Hậu thoải mái nhắm mắt lại, ngay cả mày nhăn lại cũng hơi thả lỏng chút.
Ngọc Lâm ma ma cũng không nói gì chỉ im lặng như vậy mà phụng sự cho Thái Hậu. Hiện giờ tâm tình của Thái Hậu không tốt, bà ta hiểu Thái Hậu nên lúc này không dám đi trêu trọc bà, bây giờ ai chọc vào thì người đó xui xẻo.
Đừng thấy Thái Hậu luôn ăn chay niệm phật nhưng có thể ở Phật đường đã lâu, tính tình con người Thái Hậu hiện tại càng ngày càng âm tình bất định, giống như trong ánh sáng luôn có nơi mà mặt trời không chiếu tới.
Ngoài cửa một nha hoàn mặc đồ màu xanh biếc đi tới, trên tay bưng một ly trà nóng, có thể là mới tới nên không có từ chối những người đã ở lâu để nàng đến đưa trà, những người đó đều đã thành tinh, lúc này thân mình tiểu nha đầu vẫn run rẩy.
Ngọc Lâm ma ma bên cạnh Thái Hậu thấy tay tiểu nha hoàn kia run rẩy, lặng lẽ thở dài, thật là đáng tiếc.
Tiểu nha hoàn đi rất chậm giống như sợ nước trà bị tràn ra nhưng lại hình như đang sợ hãi đi đến điểm cuối.
Nhưng con đường dài cũng là có điểm kết thúc giống như tiểu nha hoàn này cuối cùng cũng đi tới trước mặt Thái Hậu.
Đầu hơi cúi, xoay người quỳ xuống, hai tay nâng chén trà: "Thái Hậu nương nương trà đã đến!"
Thái Hậu vẫn chỉ ngồi như vậy không có chút nhúc nhích nào, mặc kệ tiểu nha đầu quỳ gối ra sao giống như không nghe thấy câu nói của nàng.
Đợi một lúc, tay tiểu nha hoàn có chút run rẩy nhưng vẫn kiên trì không có ý thả lỏng nhưng tay lại càng run rẩy hơn, giọng nói tiểu nha hoàn run rẩy vang lên: "Thái Hậu... nương nương...
Vốn tiểu nha đầu vẫn còn có chút hy vọng sống nhưng Ngọc Lâm ma ma đã hoàn toàn thất vọng về nàng, tiểu nha đầu này chắc chắn phải chết, bà ta ở bên người Thái Hậu nương nương lâu nhất không ai có thể hiểu Thái Hậu hơn bà ta, ngay cả Thái Hậu cũng có thể là không bằng bà ta.
Hiện giờ tâm tình Thái Hậu không tốt, chính là muốn dày vò người phía dưới, nếu tiểu nha hoàn này kiên trì đợi cho đến khi Thái Hậu uống chén trà này nhiều lắm chỉ là chịu ít nỗi khổ da thịt, bây giờ nhắc nhở Thái Hậu, này đơn thuần là muốn tìm chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận