Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 391: Tặng Ngọc Bội (1)

Chương 391: Tặng Ngọc Bội (1)Chương 391: Tặng Ngọc Bội (1)
Sau khi nàng đi vào cũng không trở về phòng mình, mà là đi đến bên ngoài cửa phòng của Tô lão gia tử.
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa.
"Gia gia, người có ở đó không?”
Mà lúc này Tô lão gia tử đang nghỉ ngơi ở trong phòng nghe thấy lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì nhanh chóng đứng lên.
"Nguyệt Nguyệt vào đi." Tô lão gia tử nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Gia gia, Nguyệt Nguyệt mang đến cho người một món đồ tốt.' Tô Ngưng Nguyệt vừa nhìn Tô lão gia tử vừa cười nói.
"Món đồ gì tốt vậy?" Tô lão gia tử hỏi.
"Gia gia nhắm mắt lại trước đi." Tô lão gia tử nghe lời Tô Ngưng Nguyệt nói nhắm mắt lại.
Đúng lúc đó, Tô Ngưng Nguyệt đặt miếng ngọc bội kia vào tay của Tô lão gia tử.
"Gia gia có thể mở mắt rồi." Lúc đó sau khi lão gia tử mở mắt ra thì nhìn thấy miếng ngọc bội mà ông ấy vẫn luôn nhớ mong.
"Nguyệt Nguyệt con làm thế nào mà lấy lại được?" Tô lão gia tử nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô lão gia tử nói lời này bèn nở nụ cười.
"Gia gia, mặc kệ Nguyệt Nguyệt làm thế nào mà có được, tóm lại là miếng ngọc bội này bây giờ là của gia gia rồi, người yên tâm đi, đại bá mẫu tuyệt đối sẽ không đến đây để cướp lại miếng ngọc bội này nữa đâu!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô lão gia tử. Lúc này Tô lão gia tử lúc này cũng không biết nên nói gì cho đúng, Tô Ngưng Nguyệt thấy Tô lão gia tử như vậy cũng nhanh miệng nói.
"Con có hơi mệt rồi, Nguyệt Nguyệt quay về trước đây " Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong nhân cơ hội Tô lão gia tử còn đang ngẩn người thì nhanh chóng quay về phòng mình rồi đóng cửa lại.
"Ôi, thật sự là mệt chết đi được, cả ngày hôm nay đều bận làm chuyện này!" Tô Ngưng Nguyệt bíu môi nói.
Mà lúc này, Điềm Điềm và Mật Mật nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Ngưng Nguyệt.
"Người nói đi người đã đi đâu rồi? Cả một ngày rồi mới trở vê." Lúc này Điềm Điềm nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đã trở về thì dẩu môi lên nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Ta nói không phải đã trở về rồi sao? Sao vậy ngươi đói bụng rồi à?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Điềm Điềm nói.
Nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì bĩu môi.
"Nào có, Điềm Điềm vẫn chưa đói, chỉ là Điềm Điềm có hơi nhớ tiểu chủ nhân."
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Điềm Điêềm nói thế thì nở nụ cười.
"Mật Mật, ngươi có đói bụng không?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn Mật Mật ở bên cạnh nói.
Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì vội vàng gật đầu.
"Tiểu chủ nhân Mật Mật cũng không biết sao nữa, hôm nay Mật Mật cũng đã ăn một chút rôi nhưng sao mà vẫn đói như vậy chứ?"
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt chưa từng gặp tình huống nào như vậy, Mật Mật có chút đáng thương nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời mà Mật Mật nói thì không nhịn được nở nụ cười.
"Chờ đến tối ta sẽ đưa các ngươi đi lên trên núi. Nếu bây giờ đi ra ngoài cùng các ngươi thì chắc chắn nương sẽ không yên tâm, sẽ không để cho ta đi ra ngoài đâu... Tô Ngưng Nguyệt nhanh miệng nói với Mật Mật.
Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này liền gật đầu.
"Vâng, tiểu chủ nhân, buổi tối chúng ta mới đi cũng được." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời mà Mật Mật nói thì gật đầu.
"Ta có hơi mệt, các ngươi tự mình chơi đi, ta đi nghỉ ngơi một lát." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong bèn đi đến bên giường của mình.
Nằm xuống nhắm mắt chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Từ sau khi chuyện ở nha môn xảy ra, Tô Thần vẫn luôn nghĩ đến chuyện Bắc Minh rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại như vậy.
"Cảm giác Bắc Minh ca ca còn lợi hại hơn so với huyện lão gia!" Lúc này trong lòng Tô Thần thâm nghĩ.
Tô Thần không biết là cậu ấy rất nhanh có thể được đến học đường học rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận