Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 464: Bị Nghi Ngờ (2)

Chương 464: Bị Nghi Ngờ (2)Chương 464: Bị Nghi Ngờ (2)
"Đúng ha, sao gia gia mấy đứa vẫn chưa ra ăn nhỉ? Tô Mộc, con đi gọi gia gia con đi."
"Gia gia." Tô Mộc vào phòng Tô lão gia tử thì phát hiện ông ấy đang sắp xếp lại quần áo của mình. Tô Mộc bèn vội vàng đi tới giúp đỡ sửa soạn lại.
"Đúng là già rồi nên chẳng làm gì được thật, ngay cả sắp xếp lại quần áo cũng chậm như vậy, ài." Lão gia tử cười khổ, nói.
"Không sao đâu gia gia, về sau con sẽ giúp đỡ người, người yên tâm đi." Tô Mộc nhìn thấy gia gia không mấy vui vẻ thì vội vàng nói. Câu nói này khiến cho gia gia thấy thoải mái hơn một chút, đồng thời khiến ông ấy cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
"Tốt lắm, đúng là cháu trai ngoan của ta." Khuôn mặt vui vẻ của gia gia xuất hiện ý cười. Nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, ta thấy cũng hơi đói bụng rồi." Vì vậy hai người họ cũng nhau đi ra ăn cơm.
"Ngưng Nguyệt à, con có còn nhớ chút gì về phụ thân con không?" Diêu Xuân đột nhiên hỏi.
"Có, con vẫn còn nhớ, sao thế ạ?" Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt không biết tại sao Diêu Xuân lại đột nhiên hỏi về chuyện này nhưng nàng vẫn trả lời chỉ tiết.
"Con có còn nhớ khi phụ thân con còn sống, phụ thân con có mối quan hệ thân thiết với trượng phu của Lưu thẩm không?" Diêu Xuân lại bắt đầu hỏi. Thật ra là Diêu Xuân đang muốn nhìn thử xem Tô Ngưng Nguyệt có để lộ chút dấu vết nào hay không.
"Vâng, đương nhiên là con biết chuyện này. Mặc dù hai nhà chúng ta không ở gần nhau nhưng phụ thân và trượng phu của Lưu thẩm nói chuyện với nhau rất nhiều, bọn con với hai người con của Lưu thẩm cũng thường chơi cùng nhau." Tô Ngưng Nguyệt đáp với vẻ rất tự nhiên. "Đúng vậy, con xem con cũng đã lớn đến vậy rồi, giờ nghĩ đến chuyện lúc các con còn nhỏ là lại thấy buồn cười. Khi mấy đứa còn nhỏ, phụ thân con còn đính hôn từ bé cho con với con trai thứ hai của Lưu thẩm nữa đấy. Ha ha."
"Cái gì? Con thứ hai? Nương, nương có nhớ nhầm không thế, con nhớ là đính với con cả mà, với lại lúc đó cũng chỉ là nói đùa với nhau thôi, con không hề đồng ý, sau đó cũng cho qua rồi mà. Nương, sao tự nhiên người lại nhớ đến chuyện này thế ạ?" Tô Ngưng Nguyệt thầm cảm thấy may mắn, mặc dù nàng xuyên tới đây nhưng trong đầu nàng vẫn giữ được ký ức của nguyên chủ. Dù ít dù nhiều thì cũng nhờ nó, nếu không thì nàng đã thật sự bại lộ rồi.
"Ừm, đó, con xem đầu óc của ta này. Vẫn là trí óc của mấy người trẻ các con tốt hơn." Diêu Xuân giả vờ hối hận mà võ vào đầu mình.
"Được rồi được rồi, ăn cơm đi." Đây là câu nói của lão gia tử. Vì thế, mọi người không nói chuyện nữa mà bắt đầu im lặng ăn cơm. Nhưng tâm lý của Tô Ngưng Nguyệt lại giống như một con nai con chạy loạn, lớn tiếng khích lệ: "Chẳng lẽ người cổ đại đều quanh co lòng vòng thế này ư? May là mình có trí nhớ của nguyên chủ, không là toi rồi." Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
"Xem ra đúng là mình đã suy nghĩ nhiều, cô nương đáng yêu như vậy đúng là Tô Ngưng Nguyệt nhà mình rồi, sao mà sai được." Diêu Xuân cũng thầm nghĩ trong lòng.
"Ngưng Nguyệt, con ăn cơm xong thì con đưa Tô Thần đến trường nhé. Ta sẽ lo liệu chuyện ở nhà." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Vâng, được ạ, nhưng tại sao lại phải đưa thế ạ? Nơi Tô Thần học lại xảy ra chuyện gì à?" Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt đồng ý nhưng nàng vẫn có chút khó hiểu.
"Không có chuyện gì đâu, ta thấy con ở nhà chỉ nghỉ ngơi thôi, nhân tiện đưa đệ đệ con đi học cũng được mà. Nhớ giám sát xem đệ đệ của con có chịu khó học tập không đấy nhé!" Diêu Xuân thản nhiên nói. Thật ra thì bây giờ bà ấy cũng không còn hoài nghi thân phận của Tô Ngưng Nguyệt nữa. Bà ấy chỉ đang dùng thân phận của bậc sinh thành nói chuyện với đứa nhỏ nhà mình thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận