Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 991: Phương Án Giải Quyết. (2)

Chương 991: Phương Án Giải Quyết. (2)Chương 991: Phương Án Giải Quyết. (2)
Đây cũng không phải vấn đề gì lớn vì nàng còn có không gian của nàng, hơn nữa còn có thể sản xuất rất nhiều lương thực, có điều là chỉ có mỗi không gian của nàng thì chắc chắn là không đủ, nghĩ tới chuyện tâng thứ 3 vẫn chưa được mở khóa, Tô Ngưng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, đợi lát nữa rồi vào không gian thử lại xem sao.
Chỉ dựa vào lương thực trong không gian thì chắc chắn là không đủ, phải tới chỗ khác để nghĩ cách, vậy thì rốt cuộc là phải làm gì đây?
Tô Ngưng Nguyệt không ngừng gõ vào bàn, không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể thu thập được một lượng lớn lương thảo đây?
Đột nhiên lóe lên một ý tưởng, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt sáng bừng lên, nàng nghĩ ra rồi, lúc khi khi còn ở nông thôn, những người thôn dân sẽ không bán hết toàn bộ lương thực mà vẫn sẽ giữ lại một ít, còn có rất nhiều cánh đồng trồng khoai lang, khoai tây, đây là những loại có thể bảo quản được rất lâu, vậy thì những thứ này cũng không tệ, có thể dùng để chống đói.
Như vậy thì đôi bên cùng có lợi, tội gì mà không làm chứ?
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới đây liền chuẩn bị làm như vậy, trong lòng nàng không kìm được sự hưng phấn, nàng không có bản lĩnh tới chiến trường giết kẻ địch hay phá giải chiến thuật của kẻ địch, nhưng nàng vẫn có thể giúp đỡ được Thiên Vũ Trạch, chí ít thì nàng không phải kẻ hóng hớt, gây cản trở, được như vậy là tốt lắm rồi.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng mở cửa, không nói với Tố Trinh một câu nào mà lập tức lao tới ngự thư phòng, ý tưởng này nàng rất nôn nóng muốn nói cho Thiên Vũ Trạch biết.
Đây là một công trình lớn, một mình nàng thì không thể hoàn thành được, nàng cũng không muốn lén lén lút lút làm chuyện này, đợi đến khi hắn gặp khó khăn mới nói ra, cách làm này nói thật là có hơi ngu xuẩn, bây giờ nói với Thiên Vũ Trạch, chí ít là khiến hắn bớt đi một nỗi lo, trong lòng cảm thấy yên tâm và thư thái hơn.
Khi Tô Ngưng Nguyệt đi tới cửa, đang chuẩn bị gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng: "Là Nguyệt Nguyệt đấy à, vào đi."
Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý, đẩy cửa bước vào, Thiên Vũ Trạch lúc này đang đứng bên cửa rồi, để gió mùa thu lạnh buốt thổi vào mặt, như thể là làm như vậy thì có thể thổi bay sự nóng nảy ở trong người vậy.
Tô Ngưng Nguyệt cau mày rồi đi thẳng tới chỗ Thiên Vũ Trạch, bụp một tiếng, đóng chặt cửa sổ lại, có hơi bực mình nhìn Thiên Vũ Trạch: "Không chú ý tới sức khỏe của bản thân gì cả."
"Ta đây là đang muốn gió thổi bay những sự nóng giận ở trong lòng." Thiên Vũ Trạch bất lực nói.
"Nguyệt Nguyệt tới đây có việc gì sao?" Thiên Vũ Trạch kéo tay Tô Ngưng Nguyệt tới ngồi xuống ghế.
Bị Thiên Vũ Trạch hỏi như vậy, Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ ra mục đích lần này mình tới đây.
"Thiên Hàn, ta nghĩ ra cách giải quyết vấn đề lương thảo rồi." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nói quan điểm của mình với Thiên Vũ Hàn.
Ngay từ lúc bắt đầu Thiên Vũ Hàn đã nghe rất kỹ những lời Tô Ngưng Nguyệt nói, hắn biết nữ nhân của hắn sẽ mang bất ngờ đến cho hắn, nàng còn có bao nhiêu điều bất ngờ mà hắn không biết đây? Hắn rất mong chờ.
Sau khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong, Thiên Vũ Hàn nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên sự bất ngờ, Nguyệt Nguyệt của hắn thật sự là một bảo bối?
Sao có thể nghĩ ra được cách này chứ?" Thiên Vũ Hàn lên tiếng hỏi.
"Chàng cũng biết đấy, trước kia ta lớn lên ở vùng nông thôn nên đương nhiên là sẽ biết, dù sao thì ta cũng lớn lên như vậy mà."Tô Ngưng Nguyệt không cần gì phải che giấu, chuyện của nàng hắn cũng đền biết, chỉ là nhắc lại một lân mà thôi.
Thiên Vũ Hàn có chút đau lòng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trước đây Nguyệt Nguyệt của hắn cũng phải trải qua những ngày tháng ăn không đủ no mặc không đủ ấm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận