Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1019: Nổi Trận Lôi Đình (2)

Chương 1019: Nổi Trận Lôi Đình (2)Chương 1019: Nổi Trận Lôi Đình (2)
Nàng không phải là một người vĩ đại, không phải là vì bách tính của giang sơn này, không để cho bọn họ phải chịu cảnh tay bay vạ gió, mà là nàng chỉ muốn bảo vệ người đàn ông cô độc kia.
Hắn bảo vệ lê dân bách tính, quan viên lớn nhỏ, vậy thì ai sẽ là người bảo vệ hắn đây? Vậy thì hãy để nàng được bảo vệ hắn.
Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt có chút lạnh lùng, nhưng ở sâu trong đáy mắt vẫn có thể thấy được sự yêu thương ấm áp.
Thiên Vũ Hàn, chàng nhất định phải khỏe mạnh!
Trong hoàng cung, kinh thành.
Sắc mặt Thiên Vũ Hàn nặng tru nhìn người kia.
Người đứng ở bên dưới tất nhiên là ám vệ ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt lúc trước, cơ thể hắn bây giờ run rẩy, khí tức của hoàng thượng lúc này thực sự quá đáng sợ.
"Hoàng hậu có thai rồi, bây giờ các ngươi mới biết? Còn không biết đường đưa nàng ấy trở về hay sao?" Thiên Vũ Hàn tức giận nói, còn dập cuốn sách trong tay.
Ám vệ ở bên dưới không cả dám ngẩng đầu lên, chứ đừng nói là lên tiếng nói chuyện.
Thiên Vũ Hàn cũng biết mình giận cá chém thớt, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng mang thai, trước đó mình còn lạnh nhạt với nàng, sau đó còn bỏ mặc cho nàng tới biên cương, nếu như lúc đó hắn quan tâm nàng một chút thì tốt, nếu như lúc đó hắn cứng rắn thêm một chút thì tốt, nàng cũng không cần phải ở bên cương vào lúc này.
Bây giờ nói nhiêu cũng vô ích, sau khi Thiên Vũ Hàn bình tĩnh lại thì nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Hắn vẫn phải đích thân tới đó một chuyến! Sớm muộn gì cũng phải tới biên cương một chuyến.
"Ngươi ra ngoài trước đi, mang theo một vài người nhanh chóng tới biên cương, nhất định phải vệ thật tốt cho hoàng hậu, nếu như nàng ấy xảy ra chuyện gì thì các ngươi cũng đừng trở về nữa." Thiên Vũ Hàn điềm tĩnh nói, nhưng trong mắt có một sự lạnh lùng không thể tan biến.
Ám vệ nhận lệnh rồi đi thẳng ra ngoài, khí tức ở đây thật sự quá đáng sợ.
"Lệnh Hồ Xung Phong, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện là ngươi không động vào nàng ấy đi, nếu nàng ấy mà thiếu một cọng tóc thôi thì biên cương đừng nghĩ tới việc tôn tại." Giọng nói của Thiên Vũ Hàn mang theo sự băng giá.
Nhìn bức thư mà Thiên Vũ Trạch gửi về, sự lạnh lùng trong đôi mắt lại một lần nữa tụ lại, Thiên Vũ Trạch tốt nhất là ngươi không liên quan đến chuyện như thế này, nếu không thì chút tình cảm huynh đệ cuối cùng của chúng ta cũng không còn đâu, sau này cũng chính là kẻ thù của nhau.
Một thị trấn nhỏ ở biên cương.
Thiên Vũ Trạch chậm rãi nhìn cảnh vật xung quanh ở đây, có chút chán ghét bĩu môi: "Ta nói này Tử Tuyền, nơi này thật sự là đại bản doanh của các người sao? Sao lại hoang vắng như thế này chứ?"
Nữ tử mặc đồ trắng đi phía trước không thèm để ý đến hắn ta, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Thiên Vũ Trạch cũng không quan tâm mà tiếp tục nói: "Không phải chứ, ta nói này, ngươi đã từng thấy hang ổ của ai mà ở nơi như thế này chưa, xa xôi hẻo lánh như thế này, đến cả một bóng người cũng không có, với cả chủ công của người không phải là một tên biến thái đấy chứ, nếu không sao có thể tôn tại ở một nơi như thế này được..."
Tử Tuyền đi ở phía trước cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng nói: "Người im đi có được không?” "Hung dữ quá đi." Thiên Vũ Trạch nhỏ tiếng thì thâm, thấy Tử Tuyền hung dữ nhìn mình chằm chằm thì vội vàng im miệng.
Hai người cứ như vậy một trước một sau mà đi, không có bất cứ sự giao lưu nào.
Đến khi đi tới một cánh cổng cũ nát, Thiên Vũ Trạch nhìn Tử Tuyền với vẻ khó tin, nói: "Ngươi đừng nói với ta đây chính là đại bản doanh của các người đấy nhé?
Nói rồi còn đi xung quanh, nhìn cảnh vật xung quanh nơi này tặc lưỡi nói: "Nơi này trông cứ như là một bãi rác vậy, bổn công tử chưa từng tới một nơi bẩn thỉu như thế này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận