Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 237: Lưu Thẩm Làm Khách (1)

Chương 237: Lưu Thẩm Làm Khách (1)Chương 237: Lưu Thẩm Làm Khách (1)
"Lưu thẩm, hai nhà chúng ta còn phân biệt nhà của ai sao? Nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều đồ hộp như vậy, nếu muốn ăn thì cứ sang lấy." Tô Ngưng Nguyệt nói với Lưu thẩm.
Nói rồi Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng.
Nàng biết biết Tô Thần và Tô Mục cũng thích ăn đào đóng hộp do nàng tự làm, cho nên sau khi đến kho hàng nàng đã lấy thêm hai vại ra.
Tô Ngưng Nguyệt mang đống đồ hộp kia về phòng, nàng tạm thời cất những hộp còn lại ở phòng mình còn cầm hai lon đến phòng của Diêu Xuân.
"Lưu thẩm người cầm lấy đi, trong phòng con còn rất nhiều đồ hộp như vậy, thẩm đừng khách sáo." Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói với Lưu thẩm ở bên cạnh.
Lưu thẩm vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy.
"Ai nha Lưu thẩm, người cứ cầm lấy đi, bình thường thẩm cũng giúp đỡ gia đình chúng ta rất nhiêu, thẩm cứ xem như đây là một chút thành ỳ của nhà chúng ta mà nhận lấy đi."
Nghe Tô Ninh Nguyệt nói vậy Lưu thẩm mỉm cười.
"Được rồi, Nguyệt Nguyệt, sau này Lưu thẩm có thứ gì ngon sẽ mang qua cho nhà ngươi.
Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân cũng bật cười khi nghe những lời này của Lưu thẩm.
"Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, bọn nhỏ vẫn còn đang chờ ở nhà. Để bọn chúng ở nhà một mình ta cũng có chút không yên tâm, ta đi về trước đây."
"Hôm nào tới nhà Lưu thẩm, Lưu thẩm sẽ làm món ngon cho ngươi ăn!" Lưu thẩm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói. Tô Ngưng Nguyệt nghe Lưu thẩm nói vội vàng gật đầu.
"Vâng Lưu thẩm, người yên tâm, hôm nào ta sẽ dẫn theo cả ca ca và đệ đệ đến nhà thẩm chơi." Tô Ngưng Nguyệt nghịch ngợm nói với Lưu thẩm.
"Không thành vấn đề!"
Cứ như vậy, sau khi Tô Ngưng Nguyệt tiễn Lưu thẩm đi thì nàng trở vê phòng của mình.
Sau đó Tô Ngưng Nguyệt lại cầm hai hộp quả đào ngâm đi tới phòng của Diêu Xuân.
Diêu Xuân nhìn thấy trong tay Tô Ngưng Nguyệt lại cầm hai hộp quả đào thì hơi sửng sốt một chút.
"Nguyệt Nguyệt, sao con lại câm thêm hai hộp tới?" Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt ở đối diện.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời này của Diêu Xuân thì mỉm cười.
"Để cho mọi người ăn, nhiều đào đóng hộp như vậy mà cứ để đó thì sẽ bị hỏng mất." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, đào đóng hộp kia nên mang ra chợ bán đi, ta nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích ăn." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi nghe Diêu Xuân nói vậy Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Không được, số đào đóng hộp này chúng ta cứ giữ lại ăn, đợi đến sang năm làm thêm nhiều hơn chút thì mới mang ra chợ bán." Tô Ngưng Nguyệt nói xong lời này thì rơi vào trâm tư.
"Năm sau mình còn ở lại đây nữa không?"
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở một bên, trong lòng thâm nghĩ.
Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt thất thân ngồi đó.
"Không biết Nguyệt Nguyệt đang nghĩ gì." "Nguyệt Nguyệt, con bị sao vậy?" Diêu Xuân nhìn Tô Ninh Nguyệt ở bên cạnh nói.
Tô Ninh Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân hỏi thì vội vàng thu lại suy nghĩ của mình rồi nhìn về phía Diêu Xuân mỉm cười nói.
"Không có gì đâu nương. Đúng rồi nương, con và đệ đệ đi chợ đã mua cho người bánh nướng người thích, nương chờ con đi lấy chúng cho người." Tô Ninh Nguyệt nói với Diêu Xuân rồi lập tức rời khỏi phòng bà ấy.
Thật ra Diêu Xuân không biết là ngay khoảnh khắc Tô Ngưng Nguyệt xoay người rời đi, một giọt nước mắt đã rơi xuống đất.
Tô Ngưng Nguyệt lo lắng nếu cứ ở trong phòng Diêu Xuân thêm nữa thì có thể nàng sẽ không kiêm chế được mà bật khóc.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi phòng Diêu Xuân, nàng đưa tay lau nước mắt.
"Mẫu thân, Nguyệt Nguyệt thật sự rất nhớ người, khi nào thì Nguyệt Nguyệt mới có thể trở về..." Lúc này, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt nghĩ.
Tô Ngưng Nguyệt thật sự muốn trở về phòng của mình để ổn định lại tâm trạng, nhưng nàng biết nếu nàng cứ về như thế này thì nhất định Diêu Xuân sẽ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận