Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 933: Cảnh Cáo (2)

Chương 933: Cảnh Cáo (2)Chương 933: Cảnh Cáo (2)
Mặc kệ trong lòng Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thế nào, nàng cũng không để lộ ra bên ngoài, vẫn đứng yên ở đó, không biểu hiện gì, khó có thể tin vừa rôi nàng còn đang có ý định giết người.
Thiên Vũ Hàn bước đến bên giường, nhưng không đến quá gần, chỉ nhìn từ xa, ánh mắt hắn có chút lạnh băng, nói với thái y ở phía sau: "Đến xem nàng ta như thế nào."
Thấy thái y đi tới, nam nhân bên cạnh Dật phi cũng đứng dậy, đứng bên cạnh thái y, nhìn thái y chuẩn bị cho Dật phi, hắn có vẻ rất quan tâm đến nàng ta, thậm chí còn lo lắng hơn cả Thiên Vũ Hàn ở phía sau.
Thiên Vũ Hàn không có bất kỳ biểu lộ nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn, không có lời nói hay biểu cảm nào, nhưng Tô Ngưng Nguyệt biết hắn đang tức giận, trong lòng muốn cấp cho hắn một cái xoa lớn.
"Nàng ấy thế nào?", thấy thái y thu tay lại, nam tử kia nhanh chóng hỏi trước khi Thiên Vũ Hàn kịp hỏi.
Thấy thái y có chút ngập ngừng, nhưng thấy Thiên Vũ Hàn hướng hắn gật đầu, liền nói: "Dật phi nương nương không có vấn đề gì cả, chỉ là thiếu dưỡng khí thôi, sẽ mau hồi phục, mấu chốt là Dật phi nương nương vừa mới mất thai, cần chú ý tịnh dưỡng, bồi bổ một chút sẽ không sao, không có vấn đề lớn."
Nam tử kia thở phào nhẹ nhõm, Thiên Vũ Hàn không quay lại cũng biết có một ánh mắt luôn nhìn hắn, không cần nhìn cũng biết đó chắc chắn là của Tô Ngưng Nguyệt, nếu không để ý đến nàng thì sợ rằng nàng nhìn đến mức khó chịu.
Thiên Vũ Hàn bất lực quay lại nhìn, nhưng trong tâm mắt hắn lại bắt gặp bàn tay nàng đang đỏ bừng, thần sắc lập tức lạnh xuống không nhìn nàng, đáng chết nàng đang bị thương.
Cố gắng đè nén bạo lực dâng trào trong lòng, hắn không nhìn Tô Ninh Nguyệt nữa, nếu tiếp tục nhìn nàng, hắn sợ sẽ không nhịn được mà muốn giết chết nam nhân trước mặt. Nhưng không thể vì hiện tại hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, đến lúc hắn không còn tác dụng gì nhất định sẽ chết rất thảm, trước lúc đó cũng nên thu một chút lợi ích chứ.
Nam nhân trìu mến nhìn Dật phi đang nằm trên giường chợt rùng mình.
Nhưng lọt vào mắt Tô Ngưng Nguyệt, có lại có ý nghĩa khác, Thiên Vũ Hàn nghe thái y nói vê tình trạng của Dật phi, liền quay đầu trừng mắt nhìn nàng, không thèm nhìn mình một cái, hắn thực sự khó chịu tới mức tức giận dậm chân.
Nam nhân kia khi biết được rằng Dật phi không có gì nghiêm trọng, hắn ta quay lại trừng mắt Tô Ngưng Nguyệt, lúc này mọi người phía sau mới nhìn rõ người này là ai. Nhưng đại bộ phận mọi người đều không biết rõ về hắn ta, hắn ta chỉ là một thị vệ nhỏ trong Ngự lâm quân, nhưng hắn ta vẫn khá nổi danh với các nha hoàn và mama.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được tiểu nha hoàn phía sau nói rằng người này đang làm nhiệm vụ trong Ngự lâm quân, tên gọi là Thường Viễn, được nhiều nha hoàn biết tới.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vào bàn tay có chút sưng tấy của mình, Thường Viễn sao, nàng sẽ nhớ kỹ hắn ta.
Hai người đối mắt nhau, hắn ta cũng không chút nhân nhượng mà trừng mắt nhìn chằm chằm lại, lá gan không nhỏ, chờ ta nhé, Thường Viễn.
Thiên Vũ Hàn đến đây chỉ để xem Tô Ngưng Nguyệt có ổn không, những thứ khác hắn thật sự không để ý lắm, nhìn thấy như vậy cũng liền muốn rời đi.
"Ngươi dưỡng bệnh cho tốt.", Thiên Vũ Hàn để lại lời này chuẩn bị rời đi.
Dật phi vừa mới tỉnh lại, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng đã bị tổn thương, không thể phát ra âm thanh nào, nhìn thấy Thiên Vũ Hàn muốn rời đi, nàng ta cố gắng chặn Thiên Vũ Hàn lại, đáng tiếc Thiên Vũ Hàn không nghe thấy. Nhưng nam nhân bên cạnh nhìn thấy, muốn hét lên với Thiên Vũ Hàn, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thiên Vũ Hàn đã quay lại nhìn hắn, trong mắt có chút lạnh lùng và cảnh cáo, như thể đang bảo hắn cứ làm việc của mình đi và không phải lo về việc khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận