Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 935: Thường Viễn (2)

Chương 935: Thường Viễn (2)Chương 935: Thường Viễn (2)
"A, Thường Viễn, đằng kia là chòm sao gì vậy?", vào một đêm quang đãng, trên một con dốc tương đối cao có một đôi nam nữ đang ngôi ở đó, gió nhẹ, khung cảnh đặc biệt hữu tình.
"Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, đó là sao tiên tọa." Nam nhân âu yếm xoa đầu nữ nhân ngồi bên cạnh nói.
"Bên kia là gì vậy?" Nữ hài không quan tâm, chỉ vào một nơi khác.
"Đó là một con gấu nhỏ đang ngồi." Người bên cạnh vẫn nhẹ nhàng giải đáp cho nàng.
"Oa, ngươi biết nhiều quá.", nữ hài kêu lên.
Nam hài cười ngượng ngùng rồi tiếp tục nói vê những chòm sao kia. Giọng nói dần dần xa, có người không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được cặp đôi này nhất định đang rất hạnh phúc.
Dật phi ngủ quên trên giường, cố gắng giữ lấy những âm thanh đang nhỏ dần, nhưng ngay sau đó nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Trong mơ, một nữ hài vì nhà không còn củi nên chậm rãi đi về phía trước vác thúng lên núi đi nhặt củi. Khi đi ngang qua một con suối, nàng thấy rất nhiêu ngựa đang uống nước, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa thật nào ở sơn thôn xa xôi này, nàng tò mò và bước tới. Dật phi nhìn nữ hài có ý định đi tới liền hét lên: "Đừng đi đến chỗ đó, đừng đi đến chỗ đó", nhưng không có tác dụng gì. Nữ hài vẫn đi tới, Dật Phi muốn ngăn cản, nhưng lại không thể chạm vào cơ thể nữ hài. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ đi đến dòng suối nhỏ trước mặt, tò mò nhìn tứ phía.
Từ xa có thể nhìn thấy một nam nhân độ tuổi trung niên, ăn mặc một thân y phục trang trọng, đeo nhiều loại trang sức. Đôi mắt thiếu nữ sửng sốt, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ y phục xa hoa như vậy, mặc dù là nam nhân nhưng hắn ta còn mỏng manh hơn một thiếu nữ như nàng. Nam nhân bước đến gần nàng, ngơ ngác nhìn nàng, lẩm bẩm: "Giống quá, thật sự quá giống." Thiếu nữ có chút khó hiểu nhìn nam nhân kích động trước mặt, nam nhân đưa cho thiếu nữ một mặt cái ngọc bội, còn có một cái trâm cài, không nói gì thêm với nàng, chỉ bảo là hắn sẽ quay lại tìm nàng.
Thiếu nữ cứ như vậy nhận lấy trâm cài. Dật phi trong mộng rơi nước mặt, cuộc đời đau khổ của nàng bắt đầu từ đây.
Sau lại có thêm một cảnh tượng khác xuất hiện.
Có một nam nhân lạ mặt nào đó lần nào cũng cử người mang đồ đạc đến cho cô, chẳng hạn như trang sức, y phục, thực phẩm và các nhu yếu phẩm hàng ngày. Tất nhiên, đó cũng là những thứ nàng cần nhất bây giờ. Mẹ nàng ốm nặng, các đại phu trong làng cho biết bà sẽ không sống được quá một tháng, bệnh này chỉ có thể chữa trị được nếu có những loại thảo mộc quý như nhân sâm và gạc hươu. Nam hài cũng rất lo lắng, nhưng hắn không thể làm gì để giúp nàng được, thiếu nữ không còn lựa chọn nào khác nên đã đến gặp nam nhân kia nhờ giúp đỡ. Người kia đồng ý, nhưng có một điều kiện, đó là nàng sẽ đi theo họ và không quay trở lại nữa, nghĩ đến người mẹ sắp chết trên giường, nàng liền đồng ý.
Nàng theo người kia rời đi, tin đồn bắt đầu lan truyền trong thôn, thiếu niên không thể tin được đến hỏi trực tiếp nàng, nàng kể cho thiếu niên những chuyện đã xảy ra.
Sau đó là sự trầm mặt.
Dật phi chợt tỉnh dậy, giơ tay sờ lên mặt, nơi nơi đều là nước mắt, trông sắc mặt nàng rất giống thiếu niên năm ấy.
Sau khi Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt rời đi, không ai nói lời nói cả, cứ thế mà đi về phía trước, Tô Ngưng Nguyệt hung hăng nhìn cái lưng to kia ở phía trước, cúi đầu đi ở phía sau hắn, mắng thầm trong lòng, cái tên nam nhân thối này.
Thiên Vũ Hàn vẫn luôn chú ý động tịnh người đi phía sau, nhìn xung quanh thấy không có người nào khác, chỗ này rất ít người qua lại, thế thì ở chỗ này vậy, không cần lo lắng có người nhìn thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận