Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 474: Suýt Nữa Gặp Ám Sát (1)

Chương 474: Suýt Nữa Gặp Ám Sát (1)Chương 474: Suýt Nữa Gặp Ám Sát (1)
"Khó thì cũng không khó, chỉ là yêu cầu thời gian thôi. Hơn nữa mình cũng phải chú ý tới người nhà của mình, không thể để cho bọn họ phát hiện được." Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, cũng suy nghĩ xem mình phải làm thế nào mới có thể thường xuyên vào đó nhưng lại không để người thân trong nhà phát hiện ra.
"Ừm, như vậy đi, ta sẽ đi nói người trong nhà nếu như cấm đoán không cho ta ra ngoài thì ta sẽ yên ổn ở nhà. Ta sẽ đi lên chợ lấy mấy thước vải về may một ít quần áo cho người trong nhà, thế nhưng người trong nhà phải gõ cửa trước mới có thể được đi vào phòng của ta." Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng.
"Oa, tiểu chủ nhân, người thông minh quá đi. Ta với Mật Mật còn chưa nghĩ tới." Điềm Điềm rất hào phóng khen ngợi Tô Ngưng Nguyệt.
Sự thật chính là Tô Ngưng Nguyệt đã tuyên bố đúng như vậy với người trong nhà thế nhưng nàng không ngờ tới người trong nhà đều bỏ phiếu đồng ý.
"Được đó, Nguyệt Nguyệt, con đúng nữ nhi ngoan của ta, ở nhà cũng không chịu ngồi yên, chắc chắn nương sẽ ủng hộ con rồi." Diêu Xuân cũng khích lệ Tô Ngưng Nguyệt, điều này khiến cho Tô Ngưng Nguyệt thấy rất ngạc nhiên nhưng chuyện cũng cứ như vậy.
"Về sau sẽ có thời gian đi vào hệ thống rồi, lúc nhàn rồi còn có thể may quần áo, một công đôi việc." Tô Ngưng Nguyệt rất vui vẻ.
"Ui da, ngươi làm đau chết bổn cung rồi, cái đồ tiện tì này." Lúc này Hàn Mi Nhi đang được hạ nhân chải đầu. Bởi vì mấy ngày hôm trước nàng ta vừa mới bị nha hoàn thân cận của mình bán đứng, diệt người nên trong lòng Hàn Mi Nhi rất không thoải mái, cho nên hiện tại tất cả nhà hoàn trong cung của Hoàng hậu nương nương đều đã được huấn luyện thay đổi, không có ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của Hàn Mi Nhị, ít nhất là trong cung của Hoàng hậu nương nương. Không, chỉ nên nói rằng nha hoàn vừa chải đầu cho Hoàng hậu nương nương thật xúi quẩy mà thôi.
"Nương nương tha mạng, nương nương, nô tỳ sai rồi." Lúc này nha hoàn vừa rửa mặt chải tóc cho Hàn Mi Nhi đã quỳ gối xuống đất, dập đầu cầu xin Hoàng hậu nương nương thứ tội.
"Tiện tì, kéo nó ra ngoài, nhìn thấy là phiền lòng." Hàn Mi Nhi không hề để ý tới lúc này trong mắt nha hoàn đã hiện lên vẻ cầu xin tột cùng tới mới nào, không nỡ từ bỏ thế giới cỡ nào. Là một nương nương, nên từ khi Hàn Mi Nhi còn trẻ đã nhìn quen việc khóc kêu như vậy. Khi vừa mới vào cung, gặp phải chuyện như vậy nàng ta còn sẽ cảm thấy rất đáng thương cho họ, cảm thấy người đáng giận ắt có chỗ đáng thương. Thế nhưng sau khi ở trong cung thời gian dài thì nàng ta lại cảm thấy người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, cũng sẽ không cảm thấy thương tiếc nữa. Dù sao đây cũng là ở thời cổ đại, mạng sống của nha hoàn cũng chẳng có ai thèm để ý.
"Thiên Vũ Hàn, ngươi chờ đấy, không ngờ chuyện này lại khiến ngươi phát hiện ra, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt trong tay ta thôi." Hàn Mi Nhi nắm chặt tay, trên làn da mềm mại có thể trông thấy được vết máu. Nàng ta trừng lớn đôi mắt trông rất dọa người khiến mọi người trong cung nguy nga của Hoàng hậu nương nương không ai dám nói một câu, không gian yên tĩnh đến mức chỉ sợ có một cây kim rơi xuống mặt đất cũng sẽ có người nghe thấy.
"Các ngươi tới đây." Lúc này đột nhiên Hoàng hậu nương nương lên tiếng ra lệnh, tất cả những thái giám và cung nữ đều cùng nhau đi tới trước mặt Hoàng hậu nương nương.
"Nương nương, người có gì phân phó ạ?" Một tên thái giám gan lớn thấy Hoàng hậu nương nương chậm chạp không lên tiếng mới mở miệng hỏi.
Hoàng hậu nương nương chỉ đang muốn thử không nói lời nào để xem trong số họ ai là người gan lớn dám đứng ra dò xét.
"Vừa rồi là ai lên tiếng, mau đứng ra đây." Hàn Mi Nhi vừa ra lệnh một tiếng, tên thái giám kia lập tức đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận