Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 712: Phong Ba Ở Kinh Thành (2)

Chương 712: Phong Ba Ở Kinh Thành (2)Chương 712: Phong Ba Ở Kinh Thành (2)
Hắn còn muốn kiểm tra Trương Nghiêm thêm một chút để xem liệu chính mình thể moi được tin tức gì từ trong miệng của đối phương hay không?
"Trương công công..." Tô Mộc còn chưa kịp hỏi, Trương Nghiêm đã nói: " "Tô đại nhân, kỳ thực ta cũng không biết bệ hạ tìm ngài có chuyện gì, ta nghĩ ngài nên đi hỏi đi, đại khái có thể biết được."
Ngay khi Tô Mộc nghe Trương Nghiêm nói là hắn ta cũng không biết chuyện gì, trong lòng cũng có chút hoang mang rối loạn. Dù sao hắn ta cũng đã nghe nói đến tâm tình hỉ nộ vô thường của Thiên Vũ Hàn. Tuy rằng không có tự mình trải qua, nhưng có khả năng là hôm nay sẽ có cơ hội thấy được một lần rồi.
Tô Mộc có một cảm giác, Thiên Vũ Hàn gọi hắn ta tới chính là muốn hỏi thăm tình huống của Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Mộc đi tới Sùng Minh điện, sau đó quỳ xuống nói: "Thần Tô Mộc khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Thiên Vũ Hàn vẫn tiếp tục phê tấu chương ở trong tay, sau đó mới nói: "Nghe nói Hoàng hậu tương lai của trẫm đã về Tây Bắc tế tổ tiên rồi sao?"
Trái tim của Tô Mộc lập tức treo lên, sau đó suy nghĩ một lúc, quả nhiên chính mình đã đoán đúng về việc bệ hạ có chủ ý này rồi. Tuy rằng Hoàng Thượng có điều hoài nghi, nhưng bản thân không thể vì thế mà nói ra được, nói không chừng đây chỉ là một mồi khảo nghiệm mà thôi.
Thiên Vũ Hàn không có nói bình thân, cho nên Tô Mộc chỉ có thể quỳ ở đó như thế: "Bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế, mấy ngày trước Ngưng Nguyệt vẫn luôn nói cho thần nghe, muội ấy đã nhìn thấy phụ thân ở trong mơ, nhưng lúc mà phụ thân rời đi, bản thân muội ấy vẫn là một tiểu cô nương, cho nên không thể nhớ rõ cái gì. Chỉ là thần lại không nghĩ tới, muội ấy không chỉ có thể vẽ ra chân dung của cha mình mà còn có thể nói được màu sắc y phục của ông. Bởi vì hậu sự của cha là do một tay nương của thần lo liệu, cho nên không có người nào biết rõ màu sắc y phục của ông hơn bà ấy. Mà gia gia vẫn luôn đau buồn rồi ngất đi, sau khi tỉnh lại, nói là thế nào cũng phải tự mình về quê tế tổ tiên."
"Bệ hạ cũng biết gia gia của thần cũng đã già cả rồi, đương nhiên không thể để người bôn ba, cho nên chúng ta đã quyết định phái người đi thay gia gia. Nhưng thần còn phải lên triều, còn rất nhiều việc phải làm nên thần không có thời gian, lúc này vừa hay muội muội nói là muội ấy nguyện ý đi thay, thứ nhất là muốn kể cho cha nghe chuyện tốt này, thứ hai chính là hoàn thành tâm tư này của gia gia. Nhưng thần tin bệ hạ cũng biết, miệng lưỡi trong kinh có rất nhiều, Hoàng hậu tương lai không có ở kinh thành mà lại lén lút ra ngoài, không cần phải nói cũng biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng không tốt ở trong kinh thành như thế nào, cho nên mọi người cũng không còn cách nào khác đành phải giấu giếm, nhưng không ngờ vẫn bị bọn họ phát hiện ra."
Nghe Tô Mộc nói xong một tràng, Thiên Vũ Hàn chỉ cười cười, sau đó trong miệng còn nhẹ giọng mắng Trương Nghiêm: "Trương Nghiêm, ngươi bị làm sao vậy? Tại sao lại để Tô đại nhân vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất?"
Trương Nghiêm lập tức đến đỡ Tô Mộc dậy, sau đó nói: "Tô đại nhân, ngài mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh."
Nhưng thực ra trong lòng của hắn ta đã sớm mắng mỏ Thiên Vũ Hàn một trận.
Ha ha, tên dối trá, là ai bắt hắn ta quỳ ở trên mặt đất, chẳng lẽ chính mình còn có tư cách kêu hắn ta đứng lên sao? Nếu không phải vì ngươi, ai dám để hắn ta quỳ ở trên mặt đất không kêu đứng dậy chứ? Chính mình thật đúng là trong lúc vô tình phải gánh một cái nồi to, chính mình thật đúng là đặc biệt oan uổng mà.
Tuy nhiên, ai kêu chính mình muốn chuyên tâm làm tốt một tên nô tài trung thành với chủ chứ, chủ tử ném nồi xuống thì nô tài phải có trách nhiệm đến tiếp lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận