Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 980: Tranh Cãi (1)

Chương 980: Tranh Cãi (1)Chương 980: Tranh Cãi (1)
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, không ngờ ở thời cổ đại này cũng có người biết ăn vạ, quả nhiên những đạo thuật này thông dụng ở bất cứ đâu.
Thấy nữ tử này muốn lấy kim ra để đâm vào người mình, người nằm trên mặt đất kia lập tức nhảy bật dậy và bỏ chạy.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, không ngờ người này lại là một tên lừa đảo, lại còn dùng cách này để đi lừa người khác.
"Cám ơn, thật sự là cảm ơn ngươi." Một ông lão nói.
"Không cần cảm ơn." Nữ tử mặc đồ trắng kia lạnh lùng nói.
Tô Ngưng Nguyệt đang nhìn thì nữ tử mặc đồ trắng đưa mắt nhìn lên người Tô Ngưng Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người chỉ chạm nhau trong phút chốc rồi đưa mắt đi, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt khẽ chùng xuống, nếu như nàng không nhìn nhầm thì ánh mắt của nữ tử này nhìn nàng có chút thù địch.
Nàng không hề quen biết người này, tại sao lại thù địch nhìn nàng như vậy chứ? nhưng nàng cũng không thích nữ tử này cho lắm, đây có thể là giác quan thứ sáu của phụ nữ, thông thường sẽ rất chuẩn.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không để chuyện này ở trong lòng mà đi thẳng tới phủ Thần Vương.
Trong bãi tha ma hoang vu, một người thương tích đầy mình nằm ở đó, nhưng nhìn kỹ thì là người đàn ông ăn vạ lúc nãy.
Trên người hắn ta chảy ra máu đen, vừa nhìn đã biết là bị hạ độc.
Tô Ngưng Nguyệt xem như là chỉ tình cờ gặp một lần, cũng được thôi, sau này sẽ không còn gặp lại nhau nữa, nên cũng không quá để ý, người có lòng thù địch với nàng trên thế giới này thì rất nhiều, nàng cũng không thể đi điều tra rõ ràng toàn bộ bọn họ.
Nên cũng bỏ chuyện đó ra sau đầu, vẫn là chuyện này quan trọng hơn.
Tô Ngưng Nguyệt đi tới trước cổng phủ Thần Vương, nhưng không đi vào bằng cổng chính mà trèo tường vào, với trạng thái bây giờ của Thiên Vũ Trạch mà đi vào bằng cổng chính thì đừng hòng gặp được hắn.
Tô Ngưng Nguyệt không quen thuộc với cảnh vật xung quan phủ Thần Vương, chỉ ngửi thấy mùi rượu ở đâu nồng nặc thì tới đó, Tô Ngưng Nguyệt ngửi thấy mùi rượu ở đây thì nhăn mặt, mùi rượu ở đây thật sự là có hơi nặng mùi, Thiên Vũ Trạch đã uống bao nhiêu rượu rồi chứ.
Tô Ngưng Nguyệt đi thẳng tới chỗ phát ra mùi rượu nồng đậm nhất, Thiên Vũ Trạch nhất định là ở đó.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt tới nơi, một mùi rượu nồng nặc bốc ra, bên ngoài còn có rất nhiều vò rượu vứt ngổn ngang, bên trong không ngừng phát ra tiếng lẩm bẩm và tiếng người uống rượu.
Tô Ngưng Nguyệt bất lực bước vào, vừa bước vào đã thấy Thiên Vũ Trạch nằm trên ghế, mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ này thì chắc là đã thức rất lâu rồi, đầu tóc thì rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt đã không còn sự tà mị như thường ngày, bây giờ chỉ còn lại vẻ mặt ngẩn ngơ.
Thiên Vũ Trạch đang uống rượu thì nhìn thấy cánh cửa đột nhiên mở ra, khẽ che mắt lại, ánh sáng đột nhiên xuất hiện này có hơi chói mắt, hắn nhìn mà còn có chút choáng váng.
Khi thích ứng được với ánh sáng này, Thiên Vũ Trạch mới nhìn vê phía người bước tới, vừa nhìn thì thấy dáng vẻ Tô Ngưng Nguyệt được bao phủ trong ánh sáng, cho dù bây giờ Thiên Vũ Trạch đang say nhưng hắn vẫn nhận ra là Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt bước vào và đi thẳng tới bên cạnh Thiên Vũ Trạch, đưa tay ra giằng lấy vò rượu trong tay Thiên Vũ Trạch, choang một tiếng, vò rượu vỡ vụn trên mặt đất và phát ra tiếng động rất lớn.
Đôi mắt ngây dại của Thiên Vũ Trạch lập tức trở lại bình thường, nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Trạch: "Sao bây giờ ngươi lại thành ra thế này, có chút khó tin đấy.' Tô Ngưng Nguyệt đi một vòng quanh Thiên Vũ Trạch, có chút mỉa mai nói.
"Hừ!" Thiên Vũ Trạch không đáp lại mà chỉ hừ một tiếng, nhìn Tô Ngưng Nguyệt với ánh mắt phân nộ, có thể thấy bây giờ hắn vẫn chưa say tới cảnh giới mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận