Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 674: Bới Lông Tìm Vết (2)

Chương 674: Bới Lông Tìm Vết (2)Chương 674: Bới Lông Tìm Vết (2)
Vốn dĩ Bắc Minh Ương đã tính toán tất cả cẩn thận rồi, nhưng mà ai mà ngờ được, Vạn Doanh đột nhiên lại nhảy ra một chiêu như vậy, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ nàng ta xuất giá Vạn Doanh không cho chút đồ đạc gì, bây giờ lại còn phải tả lại Vạn Doanh số tiền lãi đó nữa, mỗi ngày trong nhà đều vô cùng căng thẳng, giá trang vốn dĩ đã chuẩn bị tốt cho nàng ta cũng đang bị co lại. Như vậy, Bắc Minh Ương liền không vui vẻ gì rồi, cho nên liền bắt Phạm di nương đến chỗ Vạn Doanh, hy vọng Vạn Doanh có thể cho ít của hồi môn.
Vạn Doanh cũng là một người tốt tâm tốt tính, bà hỏi: "Ngươi cứ luôn nói ta phải giúp Ương Nhi, nhưng ngươi lại không nói ta có thể làm cái gì, ngươi bảo ta làm sao mà giúp được?”
Nghe Vạn Doanh không từ chối nữa, Phạm di nương lập tức nói: "Phu nhân, người có thể cho Ương nhi chút giá trang không?”
Vạn Doanh cười, nói đi nói lại, còn không phải là vì tiền của bà hay sao. Vạn Doanh nghĩ nghĩ, Bắc Minh Ương quả đúng là lòng tham không đáy mà, trước kia nàng ta lấy đồ đi còn không ít sao? Bây giờ vậy mà vẫn còn mặt mũi nhớ thương tiên của bà, thật là tốt đẹp quá đi mất.
Vạn Doanh cười nói: "Ngươi mà vẫn không có tiền sao? Bắc Minh gia không thiếu nhất là tiền mà. Huống hồ gì tiền của ta là để chuẩn bị cho ta nửa đời sau dưỡng lão đó, ta không có được như Phạm di nương, ở Bắc Minh gia, không cần phải làm bất cứ thứ gì cũng có người hầu kẻ hạ, được cung cấp đồ ngon đầy đủ, lại còn có bạc để tiêu, ta cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình đó.
Hơn nữa, Bắc Minh Ung cho ngươi tiên còn ít sao? Nếu như ta không nhớ lầm, hình như ngươi còn không ít của riêng mà, ngươi có thể lấy quỹ đen của ngươi ra ấy."
Nhắc đến quỹ riêng của mình, Phạm di nương liên gạt đi, buột miệng thốt ra: "Tiên đó của ta còn phải để cho nhỉ tử ta nữa."
Vạn Doanh buồn cười, nhiều năm như vậy, Vạn Doanh còn tưởng bà ta sẽ có chút tiến bộ, nhưng mà không ngờ, bà ta vẫn bộ dạng như vậy, một chút tiến bộ cũng không có. Phạm di nương cũng ý thức được là mình nói sai rồi, lập tức muốn cứu vãn, nhưng mà há miệng ra, lại một câu cũng chẳng thốt ra được. Sau đó, sắc mặt trắng bệch, rời đi như chạy trốn.
Tô Ngưng Nguyệt cũng coi như mở mang tri thức về da mặt dày là thế nào, không ngờ lại có thể vô liêm sỉ đến cái mức độ này. Nàng còn thật sự nghĩ rằng chỉ có những người không được giáo dục mới có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng chẳng nghĩ đến, người sống trong nhà giàu nhiều năm như vậy, mà da mặt còn có thể dày đến mức như vậy. Thật là, sống đến già học đến già mà.
Vạn Doanh nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói: "Nữ nhân sống thành cái dạng như Phạm di nương này cũng là tuyệt phẩm đấy. Con đừng bao giờ học theo bà ta đấy."
Thời gian vội vã trôi qua, lại trải qua ba năm, Tô Ngưng Nguyệt đã mười ba tuổi rồi, cuối cùng cũng đến hai con số rồi. Nhưng mà, cũng trong ba năm này, Thiên Vũ Hàn cứ như là mất tích vậy, không có chút tin tức nào của hắn cả.
Bỏ qua chuyện đó, quan phủ lại phát ra công cáo mới, Tiên Hoàng đế đã bị phản tặc Tây Bắc sát hại rồi, sau đó Tân Hoàng đánh bại phản quân, đăng cơ trở thành Tân Hoàng đế.
Thực ra, xét cho cùng, những chuyện như thế không có quan hệ gì lớn lắm đối với dân thường, chẳng qua là thay đổi một Hoàng đế mới, trước kia cuộc sống thế nào, bây giờ vẫn cứ sống như thế mà thôi.
Ngô Nhiễm mới sáng sớm đã chạy vào Tô gia, sau đó kéo tay Tô Ngưng Nguyệt nói: "Ngưng Nguyệt, đi, đi thôi, chúng ta đến quán trà nghe thuyết thư đi. Câu chuyện hôm nay nổi lắm đó."
Tô Ngưng Nguyệt buồn bực không vui, xua xua tay nói: "Ta không đi đâu, Nhiễm Nhi tỷ tỷ đi tìm người khác đi, ta chẳng có tâm trạng gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận