Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 774: Hồi Kinh (2)

Chương 774: Hồi Kinh (2)Chương 774: Hồi Kinh (2)
Lý Duyệt Dĩnh búng cái trán nàng một cái, nói: "Đồ không tim không phổi." Sau đó tiễn hai người họ ra ngoài cửa, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, Tô Ngưng Nguyệt nhìn cỗ xe ngựa này, rồi lại nhìn Lý Duyệt Dĩnh đứng ở cửa, sau đó hít một hơi nói: "Ca ca, sau này nếu huynh dám đối không tốt với Duyệt Dĩnh tỷ tỷ của ta, ta nhất định sẽ đánh qua đây đó?”
Bắc Minh Trì nắm lấy tay thê tử của mình, sau đó nói: "Muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cho muội cơ hội đó đâu." Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt mới coi như yên lòng.
Sau đó, Lý Duyệt Dĩnh kéo Tô Ngưng Nguyệt qua một bên, thì thâm nói: "Tuy rằng Thiên Vũ Hàn là Hoàng thượng, nhưng mà, nếu sau này muội gặp phải chuyện gì không vui thì cứ trực tiếp về đây, nơi này mãi mãi là nhà của muội, chúng ta cũng đều ở đây đợi muội trở về."
"Yên tâm đi, Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, hắn sẽ không đối xử tệ với muội đâu, ngược lại là tỷ đó, sau này nhất định phải hạnh phúc đó, có thời gian thì tới Kinh Thành tìm muội chơi, tỷ biết đó, muội ra ngoài không tiện lắm."
"Nhất định rồi, bọn ta có thời gian sẽ tới."
Thấy hai nữ nhân lưu luyến từ biệt nhau, Bắc Minh Trì cũng nói với Thiên Vũ Hàn: "Đối tốt với Ngưng Nguyệt một chút, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho người đâu."
Thiên Vũ Hàn không thèm để ý nói: 'Loại chuyện này không cần ngươi phải dặn dò ta, ta sẽ làm thế."
Bắc Minh Trì nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Ta còn chuẩn bị cho muội một ít đồ, ngày đại hôn của muội ta chắc chắn không tới được rồi, ta liên nhân dịp này mua cho muội một ít đồ."
Tô Ngưng Nguyệt cũng biết, nếu nàng không nhận đồ của hắn, Bắc Minh Trì nhất định sẽ không vui, cho nên hào phóng nói: "Đa tạ nghĩa huynh."
Thiên Vũ Hàn nói: "Chúng ta phải đi rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi."
Tô Ngưng Nguyệt cùng Thiên Vũ Hàn lên xe ngựa, sau đó nhìn phong cảnh dần dần lùi ra xa, Tô Ngưng Nguyệt không nhịn được nữa, sau đó liền khóc lên, Thiên Vũ Hàn ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt, vỗ nhẹ bờ vai nàng, nói: "Đừng sợ, ta sẽ luôn bảo vệ nàng. Sau này có thời gian cũng vẫn có thể gặp."
Tô Ngưng Nguyệt buồn bã không vui mất mấy ngày, mãi mới vui vẻ trở lại, ngày nào cũng tới xe ngựa của A Hân chơi đùa cùng với Tạ Chước Hoa.
Ngược lại là Tạ phu nhân, không biết có phải vì nguyên nhân tuổi tác lớn rồi hay không, mấy ngày nay thân thể bà vẫn luôn cảm thấy không khoẻ, Tô Ngưng Nguyệt còn đưa bà ấy đi gặp đại phu, đại phu nói mấy năm nay vất vả quá nhiều nên sức khoẻ mới không tốt như vậy, loại bệnh thế này, cần phải điêu dưỡng lại cho thật tốt.
Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt mới coi như thở phào một hơi, nàng còn sợ, nhỡ đâu Tạ phu nhân có mệnh hệ gì thì nàng phải ăn nói làm sao với Tạ Hồi đây, cũng may sau này về Kinh Thành cứ từ từ điều dưỡng lại là được.
Người Tạ gia thấy càng lúc càng đến gần Kinh Thành, đột nhiên lại rơi nước mắt, Tạ phu nhân cực kỳ kích động nói: "Năm đó khi chúng ta rời khỏi đây đã thật sự chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được quay trở lại, nhưng mà, chuyện ta chưa từng nghĩ đến, vậy mà lại cứ như vậy mà xảy ra."
Tô Ngưng Nguyệt an ủi bà ấy: "Bá mẫu, chúng ta khổ tận cam lai, đây là chuyện tốt, sao người lại khóc chứ? Đợi lát nữa gặp được A Hồi tỷ tỷ, A Hồi tỷ tỷ lại khóc cùng người đó, người còn chưa nhìn thấy tiểu Thế Tử và tiểu Quận Chúa nhỉ, lớn lên giống A Hồi tỷ tỷ lắm đó."
Nhắc đến hai đứa nhỏ của Tạ Hồi, sắc mặt của Tạ phu nhân cũng trở nên tốt hơn, vẻ mặt vô cùng ôn hoà.
Bà ấy ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, muốn nhìn thấy nhất chính là mấy đứa nhỏ của con gái bà, bây giờ bà đã về đến trong Kinh Thành rồi, có thể gặp đám nhỏ mỗi ngày rồi, nữ nhi của bà ở trong Vương Phủ cũng có thể sống tốt hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận