Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 879: Giả Say (2)

Chương 879: Giả Say (2)Chương 879: Giả Say (2)
Thiên Vũ Hàn cũng không ra ngoài ngay lập tức, hắn cười nhếch mép nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nhìn một lượt toàn thân nàng, sau đó hắn chậm rãi mở miệng: "Có chỗ nào trên người nàng ta chưa nhìn thấy, chưa sờ vào đâu?"
Nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói như vậy, mặt Tô Ngưng Nguyệt hơi phiếm hồng, chỉ vào cửa, bảo Thiên Vũ Hàn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đỏ mặt, mặt Thiên Vũ Hàn không có biểu cảm gì, đi ra ngoài. Nàng đang xấu hổ, hắn không thể tiếp tục trêu nàng, nếu không một lát nàng sẽ lại tức giận.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Hàn rời đi, thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng đi, bây giờ nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào? Rõ ràng hắn hiểu lòng nàng, nhưng hắn lại cố ý không nói ra, cứ tiếp tục diễn màn kịch này với nàng.
Nàng chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ. Rõ ràng hắn đã nhìn thấu rồi, nếu nàng vẫn tiếp tục diễn kịch, chẳng khác gì đồ ngốc trong mắt hắn. Nam nhân nhàm chán này.
Tô Ngưng Nguyệt còn đang suy nghĩ, Tố Trinh từ bên ngoài bưng chậu nước đi vào. Thấy Tố Trinh vào, Tô Ngưng Nguyệt thắc mắc, hỏi: "Ngươi tiến vào làm gì?"
"Hoàng Thượng nói, có lẽ nương nương đang suy nghĩ miên man. Trong chốc lát có thể người sẽ quên rửa mặt, cho nên sai ta tiến vào hầu hạ người." Tố Trinh cười nhìn Tô Ngưng Nguyệt, Hoàng Thượng đối với nương nương thật sự rất tốt.
"Cái gì cơ? Sao hắn ta dám nói ta suy nghĩ lung tung? Ta suy nghĩ linh tinh bao giờ?" Lúc nói câu này, giọng điệu của nàng cứng rắn lắm, về sau giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng nói càng chột dạ. Hình như đúng là nàng đang suy nghĩ lung tung.
Tố Trinh cười, nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nương nương, người muốn rửa mặt không?" Chờ đến khi Tô Ngưng Nguyệt giải quyết xong vấn đề cá nhân, nửa canh giờ đã trôi qua. Có vẻ như Tô Ngưng Nguyệt cố ý kéo dài thời gian, nhưng mà tránh được hôm nay không tránh được ngày mai. Tất nhiên nàng không thể trốn tránh mãi. Cứ để Tô Ngưng Nguyệt tạm thời làm con rùa rụt cổ đã, khi nào cảm thấy nguy hiểm, nàng lập tức rụt vào mai.
Thiên Vũ Hàn lẳng lặng ngồi trước bàn, không nói tiếng nào, cũng không làm gì, nhưng hắn khiến người ta có cảm giác xa cách, khó tiếp cận.
Trước cửa, Tô Ngưng Nguyệt mặc y phục màu đỏ chậm rãi đi đến. Nàng đi ngược sáng, tóc tai hơi loạn, có thể do mới tắm xong, nên trong không khí thoang thoảng một mùi hương hoa quế nhàn nhạt.
Tô Ngưng Nguyệt không trang điểm quá cầu kỳ, chỉ cột một lọn tóc bằng dải lụa màu trắng, còn lại thì để xõa ra trên mặt. Trên mặt cũng không bôi gì cả, chỉ dùng nước rửa thật sạch mà thôi.
Nàng như này không hề có dáng vẻ của Hoàng Hậu một nước, mặc đồ ngủ, không trang điểm, kiểu tóc tùy ý. Tuy vậy, người ta vẫn có thể cảm nhận được khí thế cứng cỏi của nàng, không thua kém gì so với khí thế của Thiên Vũ Hàn đang ngồi bên kia.
"Mau lại đây, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất." Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn hơi ngẩn người nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Hừ, ai muốn ăn cơm cùng chàng chứ!" Tô Ngưng Nguyệt hừ lạnh, nhưng vẫn qua đó, ngồi xuống.
Thiên Vũ Hàn tốt tính không hé răng, chỉ kéo ghế của Tô Ngưng Nguyệt dịch về phía hắn, thu gọn khoảng cách giữa hai người.
"Dọn thức ăn đi." Hắn nhìn Tố Trinh gật đầu một cái. Ngoại trừ Tô Ngưng Nguyệt, hắn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Tố Trinh cúi người nhận lệnh. Trong sảnh chỉ còn hai người Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, nhưng trong ánh mắt của bọn họ đang chất chứa biết bao tâm tư, tình cảm.
Tô Ngưng Nguyệt thấy hơi mất tự nhiên nên dời ánh mắt, quay đầu nhìn về phía khác. Thiên Vũ Hàn thấy nàng dời mắt đi chỗ khác, thì hắn cũng làm theo.
Nhưng cùng lúc đó, bàn tay Thiên Vũ Hàn chậm rãi di chuyển về phía Tô Ngưng Nguyệt, tìm kiếm bàn tay của Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận