Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 865: Khúc Nhạc Dạo Cung Yến (2)

Chương 865: Khúc Nhạc Dạo Cung Yến (2)Chương 865: Khúc Nhạc Dạo Cung Yến (2)
Tô Ngưng Nguyệt à Tô Ngưng Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng thua rồi, bây giờ Hoàng thượng ngay tới gặp ngươi cũng chẳng buồn đi, ngươi còn có cái gì để tranh đấu với ta.
Nghĩ như vậy, nụ cười chiến thắng dường như nở trên môi.
Trong cung, Tô Ngưng Nguyệt ra lệnh cho mọi người bố trí yến hội, bận đến Xoay mòng mòng.
Hiện giờ sứ thần các nước đều đã tới đông đủ, yến hội hôm nay chính là để nghênh đón sứ thần các nước, cho nên yến hội này phải được bố trí lộng lẫy một chút, thể hiện phong thái cùng với nội tình của đại quốc bọn họ.
"Đi, dời bình hoa bên kia đi, bày ở nơi đó rất vướng víu." Tô Ngưng Nguyệt nói với tiểu thái giám bên cạnh.
Nói xong liền rời đi, đi tới những nơi khác để xem có khuyết điểm nào nữa không.
"Đến đây, cái bàn này hơi nghiêng, căn chỉnh nói với cái bàn phía trước, còn có, lát nữa bày một ít cúc Ba Tư ở đây."
"Này! Hoa quả này không phải bày biện thế kia đâu. Không phải ta đã phân phó phải cắt hoa quả ra và đặt ở đây sao? Ngươi đi nói với đầu bếp ở ngự thiện phòng một tiếng, phải cắt theo những gì ta đã căn dặn."
"Tố Trinh, ngươi tới ngự thiện phòng xem thử điểm tâm ta bảo ngự thiện phòng làm đã xong chưa? Nhất định phải dựa theo những gì ta nói mà làm, biết chưa."
"Nô tỳ đã biết, ngược lại là Nương Nương, người phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bận rộn từ sáng tới giờ, còn chưa ăn gì cả." Tô Trinh ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt dùng vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
Sắc mặt Tô Ngưng Nguyệt lúc này có chút trắng, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng so với khuôn mặt hồng nhuận thường ngày vẫn có sự khác biệt, đôi môi mặc dù vẫn là màu hồng khỏe mạnh, nhưng mà giữa miệng lại có vết nứt, có vẻ vô cùng yếu ớt, điều này cũng không khỏi khiến Tố Trinh lo lắng vì nàng.
Tô Ngưng Nguyệt đầu cũng không ngoảnh lại đáp: "Không việc gì đâu, ngươi cũng hiểu rõ thân thể của ta đấy, có thể có chuyện gì được, huống hồ gì lần này là yến hội tiếp đãi mà sứ thần các nước đều tham gia, chúng ta không thể xuất ra uy nghiêm của chúng ta sao? AI"
Thế nhưng Nương Nương, ở đây còn có người khác mà, bọn họ đều có thể..."Tố Trinh nhanh chóng đi theo phía sau Tô Ngưng Nguyệt.
"Ta không yên tâm được, nếu yến hội lần này xảy ra vấn đề gì, chúng ta liền khó tránh khỏi tội này, cũng sẽ làm mất thể diện nước ta, thế nên ta nhất định phải kiên trì." Tô Ngưng Nguyệt quay đầu mỉm cười nói với Tố Trinh.
"Thế nhưng..." Sắc mặt của người nhìn qua rất không tốt, người cũng quan trọng như thế mà. Lời của Tố Trinh bị Tô Ngưng Nguyệt chặn lại.
"Được rồi, ngươi cái nha đầu này, ngươi giúp đỡ ta, có thể nhanh chóng bố trí xong xuôi, như thế ta liền có thể nghỉ ngơi rồi, ngươi đi nhanh đi, nha!" Tô Nhưng Nguyệt gõ nhẹ lên trán của Tố Trinh, xoay người lại liền bận rộn.
Nhanh đến mức Tố Trinh chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, chỉ có thể thầm thở dài một hơi, xoay người đi về phía ngự thiện phòng.
Tố Trinh đi rồi, Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục chỉ đạo mọi người sắp xếp bố trí, không có chút thời gian rảnh rỗi, cứ nói không ngừng, bất giác sắc trời đã tối.
Ánh chiều tà chiếu rọi trên bầu trời, đỏ rực, nhìn qua giống như bầu trời bị đốt cháy, nhìn nửa vâng trăng đang treo trên không trung, Tô Ngưng Nguyệt khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi.
Nhìn trước mặt đèn đuốc sáng trưng, nơi cao nhất là một chiếc long ỷ màu vàng, ở nơi đó vô cùng uy nghiêm, phía dưới bày các dãy bàn, trên mặt bàn là điểm tâm tỉnh xảo, còn có hoa cỏ tỏa ra từng trận hương thơm, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Điều đáng nói là trên mỗi chiếc ghế đều có một tấm đệm bông dày để tránh cho thân thể mảnh mai của các nữ quyến không chịu được việc ngồi trên ghế cứng trong một thời gian quá dài.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn mặt trời đã lặn hẳn ở phía xa xa, trong lòng có chút khẩn trương, cung yến sắp bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận