Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 670: Tuỳ Hứng (2)

Chương 670: Tuỳ Hứng (2)Chương 670: Tuỳ Hứng (2)
"Phu nhân, người mau bảo bọn họ dừng tay đi, những thứ đố này, trong đó còn có giá trang của Ương Nhi nữa mà."
Bắc Minh phu nhân cười lạnh một tiếng: "Đó là đồ của ta, tại sao phải cho nữ nhi của ngươi làm giá trang."
"Ương Nhi và Uyên Nhi cũng đều là nữ nhi của người mà."
"Trước kia không phải, bây giờ cũng không phải."
Phạm di nương còn chưa hiểu rõ ý của bà ấy là gì, cả đám người nhà Bắc Minh đã như ong vỡ tổ tê tụ đây đủ chen chúc vào trong cái viện tử nhỏ xíu này, nhìn từng rương từng rương đồ bị đóng mang đi, trái tim đều đang chảy máu.
Bắc Minh lão gia hỏi: "Vạn Doanh, nàng đây là làm gì thế?"Đúng rồi, tên thật của Bắc Minh phu nhân gọi là Vạn Doanh.
Vạn Doanh cũng chẳng quan tâm lời quở mắng của ông ta, nói: "Không nhìn thấy hay sao? Chuyển đồ đó, đúng rồi, lão gia, ta còn có thứ đồ này chưa đưa cho ông xem nhỉ"
Sau đó, giơ tay ra vây vẫy tờ giấy ố vàng trong tay mình: "Lão gia, năm đó sau khi Phạm di nương sinh xong, có phải ông đã ở trong thư phòng viết tờ hưu thư này sau đó lại không thấy nữa có phải không?"
Bây giờ Bắc Minh lão gia còn cái gì mà không hiểu nữa chứ, không phải chính nữ nhân này lấy mất rồi sao.
"Vốn dĩ, ta còn định hoà ly, nhưng mà, ta cảm thấy, có hưu thư thật ra cũng không tồi, ít nhất thì chúng ta cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa rồi."
Bắc Minh lão phu nhân tức đến suýt thì thổ huyết, nữ tử này, nữ tử này, đúng là đáng chết mà.
Còn không đợi bà ta mở miệng ra mắng, Vạn Doanh lại nói: "Ừm, tờ hưu thư này lão gia viết hai mươi năm trước, nhưng mà, ta lại phát hiện ra trong số giá trang của mình có một tờ khế ước, vốn dĩ là cho nhà ta ba phần tiền lãi đó. Nhưng mà, đồng thời còn có một tờ khế ước, trên đó viết, một khi hoà ly, Vạn gia sẽ tiếp tục hưởng ba phần lãi từ Bắc Minh gia.
Haiz, bây giờ nghĩ lại, nếu như hai mươi năm trước chúng ta hoà ly rồi, như vậy có phải nhà Bắc Minh các người vẫn còn nợ ta hai mươi năm ba phần tiền lãi không.”
Nghe đến đây, mọi người đều ngơ ngác, đến cả Bắc Minh lão phu nhân cũng đứng hình rồi, bà ta còn tưởng lão gia nhà mình kết thân với Vạn gia là bởi vì quan hệ tốt, nhưng lại không ngờ tới còn có cơ sự quanh co như thế này. Ba phần tiền lãi đó, hai mươi năm, vậy phải bao nhiêu là tiên cho đủ chứ?
Bắc Minh lão gia hơi bình tĩnh lại chút, bây giờ trong những người còn sống không có ai rõ ràng đầu đuôi tai nheo chuyện năm ấy hơn ông ta nữa rồi. Vạn Doanh nói đều là sự thật, tờ hưu thư đó cũng là thật.
Phạm di nương càng ngây ngốc hơn, chớp mắt không chỉ nhi tử nữ nhi nhà mình không được bà ta phân cho ít giá trang nào, liền đến cả lời lãi trong nhà cũng phải phân cho bà ta ba phần. Đây phải biết bao nhiêu tiên chứ, số tiên đó, vốn dĩ phải là của nhi tử bà ta chứ.
Nghe đến đây, mọi người cũng không còn ai dám cản bà ấy nữa, đến cả nhi tử bà, bọn họ cũng không còn dám xem thường nữa, dù sao, sau này ba phần tiền lãi trong tay Vạn Doanh cũng đều là của hắn ta rồi. Người nhà Bắc Minh vì tiền, chắc chắn sẽ chọn Bắc Minh làm người thừa kế.
Bàn tính như ý của Phạm di nương lại lần nữa tan vỡ, bà ta cuối cùng cũng hiểu ra, những năm này, vì cái gì mà Vạn Doanh không bao giờ tranh sủng với bà, bà tưởng bà ta sợ rồi, nhưng xem ra tình cảm này là thứ người ta căn bản không để vào mắt, hoặc là nói, căn bản không thèm thứ này.
Bắc Minh cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới, mẫu thân còn giữ lại một chiêu này, vốn dĩ mẫu thân sớm đã muốn rời đi rồi, nhưng mà bởi vì mình, mà chịu đựng sống trong cái lồng chim này hai mươi năm trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận