Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 380: Không Có Hy Vọng (2)

Chương 380: Không Có Hy Vọng (2)Chương 380: Không Có Hy Vọng (2)
Tô Thần nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì gật đầu.
"Đã rõ, tỷ tỷ."
"Cũng không biết tỷ tỷ tìm mình có chuyện gì mà lại cân mình giúp đây." Trong lòng Tô Thần thâm nghĩ.
"Nguyệt Nguyệt có cần ca ca giúp đỡ không?" Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Mộc nói thì lắc đầu.
"Không cần đâu, ca ca, có Tiểu Thần giúp là được rồi." Tô Mộc nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì gật đầu.
"Thôi được rồi."
Lúc này không ai biết trong lòng Tô lão gia tử đang suy nghĩ gì, từ sau khi rời khỏi nhà của Liễu Ninh, trong lòng Tô lão gia tử vẫn nhớ mãi một việc không quên đó chính là ngọc bội.
"Miếng Ngọc bội kia là Nguyệt Nguyệt đưa cho ta, ta nhất định phải lấy lại từ trong tay ngươi!" Lúc này Tô lão gia tử nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng thâm nghĩ.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt cũng chú ý tới sắc mặt của Tô lão gia tử.
"Gia gia rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
Tuy rằng Tô Ngưng Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói với Tô lão gia tử, bởi vì nàng cảm giác cho dù nàng có hỏi Tô lão gia tử thì Tô lão gia tử cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Thân vẫn đang ngồi ăn.
"Tiểu Thần lát nữa sau khi ăn xong, nếu đệ dọn dẹp xong thì vào phòng tỷ tỷ tìm tỷ.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần. "Đã biết, tỷ tỷ. Vậy là Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng của mình.
Lúc này trong lòng Tô Ngưng Nguyệt có hơi không yên tâm về Mật Mật.
"Cũng không biết Mật Mật đã tỉnh lại chưa." Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
Vậy là sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về, nàng nhìn thấy Điềm Điềm đã sớm tỉnh dậy.
"Điềm Điềm, Mật Mật đâu?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói với Điềm Điềm.
Điềm Điềm thở dài một hơi.
"Tiểu chủ nhân phải làm sao đây? Mật Mật bây giờ còn chưa tỉnh lại, nó có phải thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Điểm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời ngọt ngào nói thì ngây người ra ở đó.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Mật Mật vẫn chưa tỉnh lại sao?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Điềm Điềm.
"Đúng vậy, tiểu chủ nhân, Mật Mật vẫn chưa tỉnh lại."
"Sao lại có thể như vậy? Nó cũng đã ngủ hai ngày rồi, mặc dù công lực của nó thâm hậu đến thế nhưng cũng không đến mức sẽ phải nghỉ ngơi hai ngày chứ!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu sốt ruột rồi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Mật Mật hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.
"Giờ phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể để Mật Mật tỉnh lại?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang sốt ruột căn bản không chú ý tới khóe miệng của Điềm Điềm đang giương lên.
Sau khi Điềm Điêm nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong vội vàng lắc đầu.
"Tiểu chủ nhân, Điềm Điềm cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Mật Mật tỉnh lại." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Điềm Điềm nói lời này, nàng thật sự cảm thấy không còn có hy vọng gì nữa.
Ngay khi Tô Ngưng Nguyệt muốn ra bên ngoài tìm kiếm sự trợ giúp thì Mật Mật cuối cùng không nhịn được nữa bèn đứng dậy từ trên giường.
"Tiểu chủ nhân không cần lo lắng cho Mật Mật, Mật Mật không sao cả." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời Mật Mật nói thì trái tim đang treo lơ lửng trong nháy mắt rơi xuống.
Tô Ngưng Nguyệt tức giận nhìn Điềm Điềm ở bên cạnh.
"Ngươi không phải nói rằng Mật Mật vẫn đang hôn mê bất tỉnh sao? Tại sao phải giấu tiểu chủ nhân!" Điềm Điềm thấy Tô Ngưng Nguyệt tức giận như thế, trong nháy mắt nó cũng bị dọa đứng hình.
Tô Ngưng Nguyệt thấy bộ dạng của Điềm Điềm như vậy thì mới biết vừa rồi mình có thể là đang nghiêm túc thái quá.
Sắc mặt Tô Ngưng Nguyệt hòa hoãn hơn một chút.
"Lần sau đừng đùa như vậy nữa, biết chưa?”
"Cả ngươi nữa? Ngươi đã biết chưa!" Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Điềm Điềm gật đầu thì quay sang nói với Mật Mật ở bên cạnh
Sau khi Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì lại gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận