Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 387: Cầu Cứu (1)

Chương 387: Cầu Cứu (1)Chương 387: Cầu Cứu (1)
Sau khi bọn họ đi đến nha môn thì phát hiện Liễu Ninh giờ đang quỳ ở bên trong rồi.
"Đó không phải là Bắc Minh ca ca sao?" Lúc này, Tô Thần nhìn thấy Bắc Minh đang ngồi ở một bên trong triều đình, cậu ấy khó hiểu nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Là hắn ta, chúng ta vào đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
"Sao tỷ tỷ lại không hề ngạc nhiên chút nào vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện này sao?" Lúc này trong lòng Tô Thần nghĩ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào đi!'Lúc này Tô Ngưng Nguyệt kéo Tô Thần đi vào.
"Kẻ to gan mới đến kia ngươi là ai! Còn không mau quỳ xuống!" Lúc này Huyện lão gia nhìn Tô Ngưng Nguyệt kéo Tô Thần đi vào bèn đập bàn gọi bọn họ.
Không đợi Tô Ngưng Nguyệt nói thì Bắc Minh đã mở miệng.
"Đây là bằng hữu của ta." Bắc Minh nói với Huyện lão gia.
"Hóa ra là bằng hữu của Bắc Minh công tử, mau mau, cho ngồi!" Huyện lão gia nghe thấy lời mà Bắc Minh nói ngay lập tức thay đổi thái độ.
Mà lúc này, Tô Thần nhìn đến đây thì ngây cả người.
"Hóa ra Bắc Minh ca ca lợi hại như vậy, ngay cả huyện lão gia cũng kiêng ky ca ca mấy phần! Bắc Minh ca ca rốt cuộc là người có lai lịch như thế nào?" Trong lòng Tô Thần thầm nghĩ.
Mà lúc này còn có một người nữa cũng kinh ngạc không kém đó chính là Tô Ngưng Nguyệt.
"Xem ra hắn ta thật sự là người kinh thành..." Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ.
Vậy là hai người Tô Thần và Tô Ngưng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh. Lúc này, sau khi Liễu Ninh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần, Liễu Ninh vội vàng nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, mau cứu đại bá mẫu."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Ninh một cái mà không nói gì cả.
"To gan, trên công đường không được phép ồn ào!" Huyện lão gia nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe thấy Huyện lão gia nói thế thì vội vàng ngậm miệng lại.
Lúc này Liễu Ninh đang nháy mắt ra hiệu với Tô Ngưng Nguyệt, Liễu Ninh hi vọng Tô Ngưng Nguyệt giúp bà ta cầu xin với Huyện lão gia, nhưng Tô Ngưng Nguyệt làm như không nhìn thấy và không hề để ý tới Liễu Ninh nữa.
"Nghe nói ngươi trộm một miếng ngọc bội của Bắc Minh công tử, mau giao ngọc bội ra đây!" Lúc này Huyện lão gia nhìn Liễu Ninh đang quỳ trên mặt đất nói.
Liễu Ninh nghe Huyện lão gia nói thế thì vội vàng lắc đầu.
"Bẩm Huyện lão gia oan uổng quái! Dân phụ không có trộm ngọc bội của vị công tử này, dân phụ thật sự là bị oan!" Liễu Ninh nói với Huyện lão gia
"Oan uổng! Ngươi cảm thấy ta sẽ vu oan cho ngươi sao?"
"Dân phụ không dám, chỉ là dân phụ thật sự không có lấy ngọc bội của vị công tử này."
"Còn nói không lấy ngọc bội của ngài ấy, mấy ngày trước đây ngươi có phải đã lấy được một miếng ngọc bội không?" Sau khi Liễu Ninh nghe thấy Huyện lão gia nói thế thì gật đầu.
"Nhưng miếng ngọc bội đó không phải của vị công tử này." Liễu Ninh vội vàng nói với Huyện lão gia.
"Vậy tấm ngọc bội kia ở đâu, lấy ra." Huyện lão gia nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe Huyện lão gia nói thế thì trình miếng ngọc bội trên người mình lên.
"Bắc Minh công tử, ngài xem là miếng ngọc bội này sao?" Lúc này Huyện lão gia nhanh chóng cầm miếng ngọc bội đưa đến trước mặt Bắc Minh rồi nói với hắn 1a.
Bắc Minh nhìn miếng ngọc bội kia một lát rồi gật đầu.
"Không sai, chính là miếng ngọc bội này." Huyện lão gia nghe thấy Bắc Minh nói thế thì trừng mắt nhìn Liêu Ninh đang quỳ trên mặt đất.
"Còn nói miếng ngọc bội này là của ngươi, đây rõ ràng là của Bắc Minh công tử, ngươi thật to gan! Ngươi có biết Bắc Minh công tử là ai không? Lại dám ăn cắp đồ trên người của Bắc Minh công tử, ta thấy ngươi là đang chán sống rồi!"
Liễu Ninh nghe thấy Huyện lão gia nói thế thì mau chóng dập đầu không ngừng nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận