Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 878: Giả Say (1)

Chương 878: Giả Say (1)Chương 878: Giả Say (1)
Không hỏi mấy câu như này nữa, lấy khăn bông đặt lên chậu rửa mặt, ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt dõi theo mỗi hành động của Tố Trinh, thấy nàng ấy đang bày biện khăn lông, nàng lại nhớ tới lời nói của Thiên Vũ Hàn trước khi đi, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa kịp tan ra, lại đỏ thêm lần nữa.
Tố Trinh nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Tô Ngưng Nguyệt, chỉ có thể thâm thở dài một hơi.
Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương không hòa thuận, các nàng ấy làm nô tài cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu, bầu không khí áp lực đó, nàng ấy không muốn phải trải nghiệm lần thứ hai. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Chủ tử không vui thì sao mà đám nô tài bọn họ dám.
Bây giờ hai người họ đã hòa thuận, cứ nhồi cho bọn họ từng miếng từng miếng cẩu lương ngập họng. Nhìn hai người bọn họ mỗi ngày thân mật đến mức sắp bọn họ sắp chết vì nghẹn.
Giữa trời đông giá rét, cảnh tượng như vậy khiến lòng người cảm thấy ấm áp, đây mới là sự ấm áp vốn có của con người.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên mặt của Tô Ngưng Nguyệt, dung nhan vốn tuyệt mỹ, nay được ánh mặt trời chiếu vào, càng tỏa sáng, khiến không gian như lắng đọng, chìm trong sự yên bình.
Lông mi Tô Ngưng Nguyệt run run, một lúc sau nàng từ từ mở đôi mắt lấp lánh, dương như nàng bị ánh mặt trời làm chói mắt, nên dùng tay che lên đôi mắt. Định quay đầu, nhắm mắt muốn ngủ tiếp. Có vẻ nàng thấy không thoải mái vì bị ánh mặt trời đánh thức, nhíu nhíu mày, quay người sang bên cạnh tiếp tục ngủ.
Nhưng mà ánh mặt trời vẫn chiếu vào nàng, nàng bực bội xoay qua xoay lại. Mãi đến khi dịch vào một góc không còn cảm nhận được ánh mặt trời nữa, đôi mày nhíu chặt mới thả lỏng ra, tiếp tục ngủ. Ngủ một lát, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng, ngày bình thường, ánh mặt trời chiếu vào sẽ đánh thức nàng. Cứ đúng giờ này, cho dù nàng dịch vào góc nào cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời. Phòng này là do Thiên Vũ Hàn thiết kế cho nàng, dùng để trị thói quen ngủ nướng của nàng.
Không phải bây giờ là lúc ánh mặt trời nên đánh thức nàng sao? Nhưng sao hôm nay nàng không cảm nhận được ánh sáng chói mắt nhỉ? Đột nhiên nàng mở mắt, thấy một gương mặt to đùng xuất hiện ngay trước mắt nàng, dù đó là một gương mặt anh tuấn bất phàm, nhưng vẫn làm Tô Ngưng Nguyệt phải giật mình.
"A' một tiếng, Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, lùi vào tận cùng bên trong giường, nắm chặt chăn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người trước mắt.
Thiên Vũ Hàn nhìn động tác nhanh nhẹn của nàng, hắn muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, không nói gì.
Tuy rằng ý cười chỉ chợt lóe lên trong mắt Thiên Vũ Hàn, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt vẫn kịp nhìn thấy, hoảng sợ lập tức hóa thành tức giận. Vậy mà hắn còn cười nhạo nàng, không thể tha thứ cho hắn được.
"Thiên Vũ Hàn, chàng làm gì vậy? Mới sáng sớm đã đến dọa ta?" Tô Ngưng Nguyệt chất vấn Thiên Vũ Hàn.
"Ta dọa nàng lúc nào? Không phải ta đang che nắng giúp nàng sao, ai ngờ đột nhiên nàng lại mở mắt." Thiên Vũ Hàn bình tĩnh nói.
"Chàng như vậy không phải dọa ta sao? Sáng sớm vừa mở mắt liền ra thì đập vào mắt là một gương mặt thì ai mà không sợ chứ!" Tô Ngưng Nguyệt trừng mắt nói với Thiên Vũ Hàn.
"Được rồi, được rồi, lỗi của ta. Ta không nên dọa nàng, nhưng mà, Hoàng Hậu thân ái, có phải nàng nên rời giường rồi không?" Thiên Vũ Hàn không muốn tranh cãi với nàng vê vấn đề này. Cho dù như thế nào người thắng đều là nàng, nếu không nàng có thể nhanh mồm nhanh miệng đến bao giờ thắng thì thôi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới phát hiện, bây giờ đã là giữa trưa rồi, mặt trời cũng lên đến đỉnh đầu. Vì thế ánh mặt trời mới gay gắt như vậy.
"Chàng mau ra ngoài, ta muốn thay quần áo, chàng nhanh lên đi." Tô Ngưng Nguyệt chẳng hề ngại ngùng, nàng thường xuyên thức dậy muộn như vậy, có gì lạ đâu, nàng chỉ ngủ nướng thôi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận