Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 134: Trong Lòng Trống Rỗng (1)

Chương 134: Trong Lòng Trống Rỗng (1)Chương 134: Trong Lòng Trống Rỗng (1)
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt cũng không đợi Tô Mộc và Tô Thần mà cùng Diêu Xuân dùng bữa, sau khi dùng bữa xong, Tô Ngưng Nguyệt một mình trở về phòng của mình.
Tô Ngưng Nguyệt đang nghĩ xem nên làm thế nào để lén vào nhà kho trồng trọt mà không bị mẫu thân phát hiện.
Tô Ngưng nguyệt mãi không tìm ra cách nào, cuối cùng bị rơi vào đường cùng, nàng đành chuyển mấy cái bình đó về phòng mình.
Lúc này Diêu Xuân thấy nữ nhi của mình, bà vô cùng đau lòng, muốn đến giúp nàng thu dọn mấy cái bình, ngay lúc này Tô Ngưng Nguyệt thấy Diêu Xuân cũng muốn giúp đỡ, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng ngăn Diêu Xuân lại.
Nàng nói với Diêu Xuân rằng một mình nàng làm được.
Cứ như vậy, Diêu Xuân chỉ có thể nhìn Tô Ngưng Nguyệt một mình dọn xong tất cả chiếc bình đó.
"Nương, đừng để ai tới phòng con." Sau khi làm xong, nàng nhanh chóng nói cho Diêu Xuân.
"Được.' Tuy Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy có chút kỳ quái nhưng bà tin tưởng nữ nhi của mình.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói vậy cũng yên tâm.
“Nương, hôm nay con sẽ nói chuyện với gia gia.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Bây giờ ta đi tìm Liễu Ninh." Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong cũng nói thêm.
Sau đó, họ mỗi người một việc. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân thành công dẫn bá mẫu ra ngoài, nàng nhân cơ hội đi vào trong nhà của Liễu Ninh, nàng dùng ký ức của nguyên chủ tìm được căn nhà của gia gia.
Sau khi nàng vào trong, nàng thấy gia gia đang ngồi trên ghế bập bênh nghỉ ngơi, nàng không biết gia gia đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó nàng đi vào, ngoan ngoãn gọi một tiếng gia gia.
Lúc này gia gia nghe được giọng của Tô Ngưng Nguyệt mới mở mắt.
Ông ấy không nghĩ tới việc Tô Ngưng Nguyệt sẽ tới đây, thái độ của ông đối với Tô Ngưng Nguyệt trước sau như một, ông ấy nhàn nhạt trả lời một câu.
"Con tới đây làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt nghe gia gia hỏi câu này cũng không quá bận tâm đến.
Tô Ngưng Nguyệt từ từ lấy lá thư bên trong ống tay áo đưa cho gia gia.
"Đây là bức thư hai ngày trước đại bá mẫu đã đến nhà chúng con và ký giấy." Lúc gia gia của Tô Ngưng Nguyệt đọc được nội dung của bức thư, ông ngẩn người.
Ông không nghĩ tới việc Tô Ngưng Nguyệt sẽ đưa cho mình bức thư này.
"Hy vọng gia gia không đưa bức thư này cho đại bá mẫu." Tô Ngưng Nguyệt không chờ gia gia nói một lời đã nhanh chóng dặn dò ông.
Sau đó Tô Ngưng Nguyệt cũng mau chóng rời đi, gia gia của Tô Ngưng Nguyệt cứ lặng lẽ nhìn tôn nữ của mình rời đi, ông cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác trống trải.
Ông không nghĩ tôn nữ lại quan tâm đến mình như vậy.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời đi, nàng một mình tới chợ, nàng tự mình chọn những đồ vật đem về tặng cho ca ca và đệ đệ.
Bởi vì ngày hôm qua họ quá bận rộn, vì vậy Tô Ngưng Nguyệt đã chọn những món ăn vặt mà họ thích nhất, còn Tô Ngưng Nguyệt lấy cho mình chiếc kẹo hồ lô ngào đường rồi mang hết về nhà.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt về nhà, nành phát hiện ca ca đã tỉnh giấc rồi, nàng nghĩ còn đệ đệ chắc vẫn đang ngủ thêm.
Thực sự nàng không biết nên làm gì.
Đã đến lúc đệ đệ của nàng phải thức dậy rồi, cũng đã gần đến giờ ăn cơm trưa. Cuối cùng, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ không nên gọi đệ đệ dậy.
Có lẽ hôm qua đệ đệ của nàng đã mệt muốn chết rồi, nàng nhìn đến ca ca đang cắt cỏ trong vườn. Nàng không nghĩ chỉ vài ngày ngắn ngủi đã có mọc lên nhiều cỏ như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt đã ngăn ca ca lại.
"Ca ca, ta đi chợ mua ít đồ ăn, ca ca ăn đi."
Tô Mộc nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy đã nhanh nở nụ cười.
"Nguyệt Nguyệt, bây giờ ca ca không thích ăn vặt, muội ăn đi."
Tô Ngưng Nguyệt thấy ca ca nói mấy lời này có chút kỳ quái, bởi vì rõ ràng lúc trước nàng đã biết ca ca của nàng cực kỳ thích ăn vặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận