Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 954: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (2)

Chương 954: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (2)Chương 954: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (2)
"Hahaha..." Tô Ngưng Nguyệt nhìn hành động của Nguy Nguyên, đúng thật là một chàng trai tơ, không nhịn được mà bật cười.
Thiên Vũ Hàn bất lực nhìn người nào đó đang ở kia cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được, cũng không muốn để ý đến nàng nữa, ở trước mặt hắn mà còn chòng ghẹo người ta như vậy được, đúng thật là...
Đợi Tô Ngưng Nguyệt cười xong, Tô Ngưng Nguyệt mới thản nhiên nói: "Sao nàng lại nghịch ngợm như vậy chứ."
Tô Ngưng Nguyệt cũng không thèm luyên thuyên với Thiên Vũ Hàn, mặt nghiêm túc nhìn Thiên Vũ Hàn: "Ngày mai chúng ta trở về sao?"
"Sao hả vẫn còn muốn chơi mấy ngày nữa sao?" Thiên Vũ Hàn uống một ngụm trà rồi mới lên tiếng.
"Ừm, muốn." Tô Ngưng Nguyệt ậm ừ mấy câu, thấp giọng nói.
"Sau này vẫn còn có cơ hội mà." Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt có chút không vui nói.
"Haizz! Bỏ lỡ lần này, không biết đến bao giờ chàng mới có thời gian để ra ngoài!" Tô Ngưng Nguyệt nằm bò trên bàn, nhìn những quân cờ trắng đen ở bên trên, cảm thán nói.
"Vậy chúng ta ở đây chơi thêm vài người nữa, thế nào?" Thiên Vũ Hàn nhìn sự lưu luyến của Tô Ngưng Nguyệt, trực tiếp nói.
Đôi mắt Tô Ngưng Nguyệt sáng bừng lên, nhưng rất nhanh đôi đồng từ lại trở nên u ám, việc này thì thật sự là không thể.
"Thôi vậy, những chuyện ở trong kinh thành cũng vẫn phải xử lý, không thể cứ để bọn họ như vậy được, nếu không thì lại được nước làm tới." Tô Ngưng Nguyệt hờ hững nói. Ánh mắt của Thiên Vũ Hàn trùng xuống, những kẻ đó hắn sẽ không tha cho bọn họ đâu.
hai người ở đây bàn bạc về việc ngày mai trở về kinh thành.
Trong một ngôi nhà trong kinh thành.
Bên trong phát ra tiếng cãi cọ rất lớn, có tiếng bing bing bang bang, và còn có tiếng đồ vật rơi vỡ.
"Rốt cuộc là các ngươi làm sao vậy? Bây giờ sự việc đã tới nước này rồi, lại nói cái gì mà không thể thực hiện lời hứa với ta." Carl tức giận đứng đó trừng mắt nhìn những người ngồi ở kia.
Người ngồi trên ghế mặc đồ đen che kín mặt, toàn thân đều là màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt xảo quyệt, bình tĩnh ngồi ở đó uống trà và nhìn dáng vẻ tức tối của Carl.
"Đừng nói như vậy chứ, chàng trai trẻ, mặt dù đồ vật có được không giống nhau, nhưng lợi ích mà ngươi có được cũng không phải nhỏ." Người mặc đồ đen kia ngồi ở đó bình tĩnh nói.
"Cái gì gọi là lợi ích mà ta có được cũng không nhỏ, bây giờ ta đang là người đứng mũi chịu sào, một khi bất cẩn thì mạng cũng không còn." Cơn thịnh nộ của Carl vẫn chưa có dấu hiệu tiêu trừ.
"ý của ngươi chính là không muốn làm nữa đúng không?" Người mặc đồ đen buông tách trà ở trong tay xuống, giọng điệu đầy áp bức, nhìn thẳng vào mặt Carl.
Da gà da vịt trên người Carl nhanh chóng nổi hết lên, đôi mắt của người ngày vừa khiến người ta sợ hãi lại vừa kiến người ta có hơi chán ghét, hai thứ này kết hợp lại thật sự khiến dã đầu tê rần rần.
"Ta... ta..." Carl lắp ba lắp bắp nói.
"Nói cho ngươi biết, bây giờ chúng ta đã là người trên cùng một con thuyền, không ai có thể chạy thoát, tới lúc đó nếu như Thiên Vũ Hàn thẹn quá hóa giận hắn sẽ càng không thể tha cho ngươi, cơ hội này ngươi vẫn nên nắm bắt thì hơn." Giọng khàn khàn của người mặc đồ đen vang lên.
"Còn nữa, tốt nhất là người đừng dở trò gì, ngươi cũng biết mối quan hệ lợi ích ở trong đó, ta không thiếu gì cách để trừng trị ngươi, chuyện kia tốt nhất là bây giờ ngươi hãy đi làm ngay đi, bọn họ sắp sửa hồi kinh rồi, chỉ cần điều tra một chút là có thể tìm ra ngươi, chỉ có làm như vậy mới có thể khiến Thiên Vũ Hàn không thể động được vào ngươi." Người mặc đồ đen tiếp tục nói.
Carl nhìn vê phía người áo đen kia biến mất, ngẩn ngơ nhìn về phía đó, có phải hắn ta đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi không?
Nhưng nghĩ tới những lợi ích khổng lồ kia, còn có sự đố ky và oán hận trong lòng không sao buông bỏ được, dựa vào đâu mà Tô Ngưng Nguyệt lại có cuộc sống tốt hơn hắn ta, như vậy thật không công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận