Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 875: Say Rượu (2)

Chương 875: Say Rượu (2)Chương 875: Say Rượu (2)
Không biết liệu có phải do tác dụng của mê dược, nên căn bệnh này của hắn không có nghiêm trọng như vậy hay không? Hắn cũng không biết làm cách nào để xác định.
Cho nên hắn không thể nói rõ với Tô Ngưng Nguyệt, để tránh gieo hy vọng cho nàng. Đến lúc điều tra rõ ràng mọi chuyện, nếu buổi tối hôm đó không phải là Dật phi, vậy thì mọi người đều vui mừng. Nhưng nếu đó là sự thật, không phải hắn lại khiến nàng đau khổ thêm lần nữa sao?
Phải nếm trải nỗi đau đó hai lần, hắn không muốn nàng phải đau khổ như vậy.
Thiên Vũ Hàn không trả lời, hắn chỉ tiếp tục đi về phía trước, tuy nhiên bàn tay đang giữ chân Tô Ngưng Nguyệt lại siết thật chặt.
"Hàn Hàn, vì sao chàng không giải thích, chỉ cần chàng giải thích ta sẽ tin chàng mà. Trong thế giới này, ta chỉ dành tình cảm cho mỗi chàng thôi, chàng đã hứa với ta nhưng tại sao lại không thực hiện? Chàng vẫn giống với những tên óc heo đó, sẽ không bao giờ có một người duy nhất... Hừ... Đồ heo ngốc." Tô Ngưng Nguyệt ở sau lưng Thiên Vũ Hàn lẩm bẩm một hồi, Thiên Vũ Hàn không nói gì, cứ đi tiếp.
"Còn nữa, Hàn Hàn, sao chàng lại cười với người khác chứ? Hừ, chàng đã từng nói, ngoại trừ ta ra chàng sẽ không cười với bất cứ ai cả, chàng gạt người, ta sẽ không bao giờ tin tưởng chàng nữa, đồ heo thối." Tô Ngưng Nguyệt vẫn nói sau lưng Thiên Vũ Hàn, câu được câu không, giọng nói càng ngày càng nhỏ, dân dần không phát ra tiếng nữa.
Thiên Vũ Hàn không nói lời nào, vững chãi đi về phía trước, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì cả, toàn thân phát ra hơi thở bình ổn, không còn lạnh lùng như bình thường, cũng không như lúc tức giận, bây giờ hắn chỉ yên lặng.
Gió nhẹ, thổi tung mái tóc của hai người, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào hình bóng hai người, mang theo sự lạnh lẽo, nhưng mà Thiên Vũ Hàn không hề cảm thấy lạnh, người hắn đang cõng chính là mặt trời của hắn, có thể đuổi đi hết thảy sự hắc ám và giá lạnh.
"Thiên Vũ Hàn, chàng là tên lừa đảo..." Đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt ở trên lưng hắn la lớn, dọa Thiên Vũ Hàn giật mình.
Bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, thấy nàng vẫn đang nhắm mắt, hắn đành phải ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Hiện tại trời đã muộn, không thể trở về quá trễ, không thì nàng sẽ bị cảm lạnh, tính toán thời gian trở về, ánh mắt Thiên Vũ Hàn sâu thẳm.
Giọng nói hơi lạnh nhạt, trâm trâm, hòa vào ánh trăng lạnh như băng, giây phút này hắn cảm thấy như thời gian đang ngừng trôi. Thiên Vũ Hàn mở miệng.
"Nàng mới là đồ lừa đảo, ta lừa nàng lúc nào?" Thiên Vũ Hàn không đợi người sau lưng lên tiếng, nói tiếp.
"Không phải ta không tin nàng, nhưng trong tình huống đó, ta không còn cách nào khác. Nếu ta không làm như vậy thì Thái hậu và các đại thần trong triều sẽ cố gán cho nàng tội lớn hơn. Lúc ấy ta bất đắc dĩ lắm mới phải đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng. Ta biết trong lòng nàng oán giận, ta cũng chẳng dám xin nàng tha thứ, nhưng ta hy vọng nàng sẽ hiểu lòng ta." Thiên Vũ Hàn tiếp tục mở miệng nói.
Thiên Vũ Hàn tạm dừng lại, dường như đang tự hỏi tiếp theo hắn nên nói như thế nào cho phải.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói tiếp: "Nếu như ta nói đứa bé kia không phải của ta, nàng có tin không?" Hắn nhấn mạnh, nói chậm rãi từng chữ một, mất một lúc mới nói sau câu nói đó.
Thiên Vũ Hàn nói xong, không gian trở nên yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ, còn có tiếng động không rõ giữa màn đêm.
Thấy người phía sau vẫn lẳng lặng nằm yên như cũ, không có bất luận động tĩnh gì, mọi cảm xúc trong lòng Thiên Vũ Hàn chỉ có thể hóa thành một tiếng cười khổ. Tiếp tục cõng Tô Ngưng Nguyệt đi về phía trước, phía trước chính là Trường Nhạc Cung, đứng ở chỗ này có thể mơ hồ nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng của cung điện phía trước.
Khóe môi Tô Ngưng Nguyệt gợi lên một đường cong nhẹ, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Nguyện ý!" Giọng nói cực nhỏ, nàng nói nhẹ nhàng, vì vậy rất nhanh lời nói đã bị gió thổi tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận