Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 165: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (1)

Chương 165: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (1)Chương 165: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (1)
Cứ như vậy bất tri bất giác, hai người Tô Ngưng Nguyệt cùng Tô Thần đã về tới nhà, sau khi vê đến nhà, nàng nhìn thấy Diêu Xuân đã đi nghỉ ngơi rồi.
"Tiểu Thần, về sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa rồi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, cậu ấy vội vàng gật gật đầu.
"Được, tỷ tỷ."
Sau đó bọn họ ai vê phòng người đấy.
Tô Thần cũng không thèm rửa mặt, cậu ấy cảm giác mình đang rất mệt nên cứ như vậy nằm lên giường ngủ luôn.
Tô Ngưng Nguyệt rửa mặt xong cũng về phòng mình.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không biết là có một người đang nghĩ đến nàng.
Lúc này Thiên Vũ Hàn đang đứng một mình bên ngoài nhìn bầu trời ngôi sao rồi nghĩ về Tô Ngưng Nguyệt.
"Ta bị làm sao thế này, sao dạo gần đây cứ hay nghĩ về nàng ấy như vậy." Thiên Vũ Hàn nghĩ thầm.
Thiên Vũ Hàn cũng không biết hiện tại Tô Ngưng Nguyệt sống thế nào, hắn lo lắng Tô Ngưng Nguyệt đưa công việc kinh doanh của gia đình nàng trở nên tốt hơn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ghen ty.
Đến lúc đó bọn họ sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn để hãm hại Tô Ngưng Nguyệt.
Thiên Vũ Hàn nghĩ đến đây, hắn liền vội đi về thư phòng của mình viết một lá thư cho Bắc Minh.
Ở trong thư, Thiên Vũ Hàn dặn dò Bắc Minh những việc này, sau khi viết xong, hắn giao nó cho hạ nhân. "Đưa bức thư này đến Lĩnh Nam đi." Thiên Vũ Hàn nói với người kia.
"Tuân mệnh, Vương gia."
"Đi xuống đi."
"Tuân mệnh.”
Thiên Vũ Hàn không biết vì sao hắn lại quan tâm Tô Ngưng Nguyệt như thế, lúc trước Thiên Vũ Hàn chưa từng để bụng với bất kỳ nữ nhân nào như thế này cả.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy nếu chuyện này để Tiểu Lục biết đến thì chắc chắn Tiểu Lục sẽ chê cười hắn.
Nhưng Thiên Vũ Hàn cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cần Tô Ngưng Nguyệt không sao là được rồi.
Thiên Vũ Hàn làm xong những việc này thì cũng trở lại phòng của mình mặt nghỉ ngơi, bởi vì hắn nhận ra hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, buổi sáng ngày mai hắn còn phải đi huấn luyện.
Lại một đêm qua đi, Thiên Vũ Hàn tỉnh dậy lúc sáng sớm, sau đó đi vào cung cùng Tiểu Lục.
Thiên Vũ Hàn định đi thỉnh an mẫu hậu với hắn ta xong sẽ đi huấn luyện.
Thiên Vũ Hàn không ngờ khi hắn đi vào trong cung mẫu hậu lại đụng phải Hàn Vũ Đồng.
Hàn Vũ Đồng nhìn thấy Thiên Vũ Hàn xong thì cũng cười với hắn.
Còn Thiên Vũ Hàn cũng không để ý tới Hàn Vũ Đồng.
Lúc trước Hàn Vũ Đồng đã biết Thiên Vũ Hàn rất tốt với mẫu thân hắn, Hàn Vũ Đồng cảm thấy nàng ta không thể tiến vào vương phủ của Thiên Vũ Hàn, nhưng nàng ta vẫn có thể tiến vào đến tẩm cung Thái hậu.
Khi Thiên Vũ Hàn nhìn thấy Hàn Vũ Đồng, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.
"Không ngờ người này vẫn âm hồn không tan lại chạy tới tận tẩm cung mẫu hậu." Thiên Vũ Hàn nghĩ thâm.
Thiên Vũ Hàn cũng không nói gì với Hàn Vũ Đồng trước mặt nhiều người, bởi vì Hàn Vũ Đồng cũng không đi tỏ vẻ nói nàng ta thích Thiên Vũ Hàn.
Nhưng Thiên Vũ Hàn có thể cảm nhận được, Hàn Vũ Đồng làm tất cả chuyện này đều là vì hắn.
Khi Thái hậu nhìn thấy con trai mình đến, bà ta vội vàng lôi kéo Hàn Vũ Đồng cũng vừa tới đến trước mặt Thiên Vũ Hàn.
"Hàn Nhi, con ở đây với Vũ Đồng một lát, ai gia vẫn còn chút chuyện đi xử lý ở bên kia, một lát sẽ về." Thái Hậu Thiên Vũ Hàn nói xong liền đẩy Hàn Vũ Đồng đến trước mặt Thiên Vũ Hàn.
Lúc này Hàn Vũ Đồng thẹn thùng cúi đầu.
"Không ngờ có một ngày mình có thể đứng gần Hàn ca ca như vậy!" Hàn Vũ Đồng nghĩ thầm trong lòng.
Thiên Vũ Hàn thấy vậy, hắn lui vê phía sau hai bước.
Hơn nữa đang đứng ở thẹn thùng giữa Hàn Vũ Đồng không hề có phát hiện Thiên Vũ Hàn này một động tác.
Thiên Vũ Hàn cứ như vậy rời khỏi tẩm cung Thái Hậu .
Bạn cần đăng nhập để bình luận