Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 251: Xin Lỗi Chúng (1)

Chương 251: Xin Lỗi Chúng (1)Chương 251: Xin Lỗi Chúng (1)
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy thế nhìn huyết nhân sâm có chút không đành lòng.
"Chờ thêm một chút nữa đi, chờ sau khi cơ thể các ngươi khỏe mạnh, ta sẽ dùng máu của các ngươi để hỗ trợ trị bệnh cho mẫu thân ta. Hiện tại ta thấy cơ thể các ngươi vẫn còn hơi yếu. Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp." Tô Ngưng Nguyệt nói với chúng.
Huyết nhân sâm kia lắc đầu.
"Không sao đâu tiểu chủ nhân, người cứ làm ngay bây giờ đi, nếu không sau này ta sẽ hối hận." Huyết nhân sâm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt biết huyết nhân sâm đang cố ý nói như vậy với nàng để nàng quyết tâm làm.
"Thật sự không sao chứ?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn cảm thấy không yên tâm mà hỏi hai đệ tử kia.
"Đương nhiên, tiểu chủ nhân, cơ thể của ta ta biết, người đừng lo lắng, không thành vấn đề!" Huyết nhân sâm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Vậy được rồi, vất vả cho ngươi, chờ sau khi làm xong ta sẽ cho ngươi uống máu." Cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt nói xong lập tức cầm lấy con dao nhỏ nhẹ nhàng mà cắt một vết thương nhỏ trên chân của huyết nhân sâm, ngay sau đó nhanh chóng đựng nó vào chai thủy tinh.
Sau khi hứng được một chút, Tô Ngưng Nguyệt muốn dừng lại để băng bó vết thương cho huyết nhân sâm.
Nhưng không ngờ huyết nhân sâm lại nói với Tô Ngưng Nguyệt rằng một chút máu này không đủ.
Nhưng thật sự Tô Ngưng Nguyệt không đành lòng để cho huyết nhân sâm chảy máu nữa. "Không sao đâu chủ nhân, người đừng lo lắng, một chút máu này cũng không nhiều, trong cơ thể ta vẫn còn rất nhiều máu!" Thấy huyết nhân sâm nói vậy Tô Ngưng Nguyệt mới yên tâm.
"Thật vất vả cho ngươi!" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng dừng lại khi thấy máu đã gần đủ.
Khi nàng chuẩn bị băng bó vết thương cho huyết nhân sâm, lúc này nàng lại nhìn thấy một viên huyết nhân sâm khác đi đến bên cạnh nó.
Nó nhắm mắt chưa đầy một phút thì vết thương trên cơ thể huyết nhân sâm đã lành một cách kỳ diệu.
Tô Nguyệt Nguyệt không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy điều này, bởi vì nàng đã nhìn thấy tình huống như vậy rồi.
"Ngươi không sao chứ?" Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nói với huyết nhân sâm nhỏ bị thương.
Nó lắc đầu.
"Không sao tiểu chủ nhân, một chút máu này ta vẫn có thể chịu đựng được." Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời nói của nó, nàng đã nghĩ đến việc dùng con dao nhỏ kia cắt ngón tay của mình để lấy máu cho huyết nhân sâm nhỏ ăn.
Không ngờ, trước khi con dao chạm vào ngón tay nàng thì huyết nhân sâm đã ngăn cản Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, người đừng cho ta uống máu nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể người sẽ không chịu nổi!" Huyết nhân sâm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi." Tô Ngưng Nguyệt nói với huyết nhân sâm nhỏ.
"Không phải như vậy, tiểu chủ nhân, người có biết không? Mặc dù người chảy một chút máu nhưng trên thực tế, bây giờ cơ thể người rất yếu. Vừa rồi khi chúng ta mút ngón tay của người chúng ta không chỉ hút một phần máu trong cơ thể người mà còn hấp thu một phần sức sống của người. Tiểu chủ nhân, thật sự chúng ta không cố ý làm như vậy."
"Không sao, ta biết.' Còn chưa đợi huyết nhân sâm nói xong, Tô Ngưng Nguyệt đã vội vàng nói với huyết nhân sâm.
Nàng sợ rằng huyết nhân sâm nhỏ sẽ cảm thấy có lỗi với nàng.
"Đúng rồi, vậy sau này các ngươi muốn ngủ ở đâu?" Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đổi chủ đề, nói với hai huyết nhân sâm nhỏ.
Khi hai huyết nhân sâm nhỏ nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, chúng liếc mắt nhìn nhau.
"Chúng ta có thể ngủ ở đây không? Ta không muốn quay lại túi, nơi đó thực sự rất không thoải mái."
Nghe thấy huyết nhân sâm nhỏ nói vậy, Tô Ngưng Nguyệt ngượng ngùng nhìn bọn chúng.
"Ta thực sự xin lỗi vì lúc trước không suy nghĩ đến các ngươi mà bỏ các ngươi vào túi. Lần sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng xin lỗi bọn chúng.
"Tiểu chủ nhân, không sao đâu, chúng ta cũng không tức giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận