Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 557: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (2)

Chương 557: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (2)Chương 557: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (2)
Hóa ra là lão gia tử Tô gia đã trở về cùng với Lý Thân Dật và Đại Vượng, người vừa ngăn Tô Liệt lại chính là Lý Thần Dật, lão gia tử Tô gia tức giận nhìn Văn thị nói: "Ngươi còn tới đây làm gì nữa?”
Văn thị vừa nhìn thấy là lão gia tử Tô gia lập tức lại hung hăng phách lối.
Văn thị hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử nhà con thứ bọn họ đánh con trai con, không chỉ một lần, con tới để xin một lời giải thích, lão gia tử, người về đúng lúc lắm, người nhìn con khốn này xem, dám lấy gậy ra đánh con, người nói phải làm sao đây!" Từng câu từng chữ Văn thị đều đang thúc ép lão gia tử Tô gia.
Nếu như là trước đây, lão gia tử Tô gia chắc chắn sẽ nghiêng về phía Văn thị, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy lão gia tử Tô gia đã nhìn thấu cả rồi, ông ấy nói với Văn thị: "Đánh Liệt Nhi, thế thì cũng là vì Liệt Nhi làm sai, Liệt Nhi được ngươi nuôi dưỡng thành đức hạnh gì rồi, trong lòng ngươi còn không rõ sao? Còn có mặt mũi là tới đây làm ầm ï, để cho bà con lối xóm cười cho vào mặt à."
Văn thị nghe thấy vậy lập tức la lối om sòm: "Bây giờ người thiên vị con thứ rồi có đúng không? Lão nương nuôi dưỡng, hầu hạ người bao nhiêu năm, mà giờ người đối xử với hai mẹ con ta như vậy sao?"
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Hầu hạ? Lúc trước các người đối xử với gia gia như vậy mà không cảm thấy tồi tệ sao!"
"Sao nào, chúng ta hầu hạ ông ta bao nhiêu năm, để lão gia tử làm chút việc thì làm sao."
Văn thị nhìn Tô Ngưng Nguyệt và lão gia tử Tô gia bằng ánh mắt hung tợn, lão gia tử Tô gia nghe thấy câu nói này mặt cứng đờ, sau đó sắc mặt dần trở nên u ám, phân nộ nói: "Lão già ta vẫn còn sống sờ sờ đây này, lúc đó ác phụ nhà ngươi ngược đãi mà không nghĩ đến tôn tỉ trật tự, lúc đó lão già ta đói đến mức không còn sức lực phản kháng, lại vì hổ thẹn với nhà con thứ nên không còn mặt mũi nào đến tìm nhà con thứ, nếu như không phải là Nguyệt nha đầu đón ta tới đây thì bây giờ chắc là đã chết trong nhà tổ rồi."
Câu nói của lão gia tử Tô gia khiến dư luận của thân dân thay đổi phương hướng, trong đám đông không biết là ai hét lên một câu: "Văn thị, đồ ác phụ nhà ngươi lại còn có mặt mũi tới đây, lúc trước ngươi đối đãi với cả nhà Nguyệt nha đầu như thế nào chúng ta đều biết hết."
Sau đó nghe thấy rất nhiều người hùa theo nói: "Đúng vậy, sao mặt ngươi dày vậy chứ."
Văn thị bĩu môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, dừng lại một chút rồi lại nói: "Ta không biết, hôm nay các người nhất định phải cho ta một lời giải thích."
Lý Thần Dật nhìn ác phụ ở trước mặt và nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Có cần ta đánh cho bọn họ một trận không?”
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt định nói là không cần, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của lão gia tử Tô gia, Tô Ngưng Nguyệt sợ lão gia tử Tô gia tức quá mà phát bệnh nên nói với Lý Thần Dật: "Đánh đuổi đi."
Tiện tay đưa cái gậy trong tay cho Lý Thần Dật, còn Tô Ngưng Nguyệt tới dìu lão gia tử Tô gia.
Văn thị nhìn thấy Lý Thần Dật cần gậy lao về phía mình và Tô Liệt, Văn thị sợ hãi nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì!" Lý Thần Dật giơ gậy lên đánh, những thôn dân xung quanh cũng chỉ đứng nhìn chứ không thèm khuyên giải, mắt nhìn thấy gậy trong tay Lý Thần Dật sắp giáng xuống, Văn thì liền dẫn theo Tô Liệt bỏ chạy một cách thê thảm.
Vừa chạy vừa gào lên: "Đánh người rồi, đánh chết người rồi, mẹ kiếp, nó muốn đánh chết hai mẹ con ta."
Lý Thần Dật nhìn hai mẹ con Văn Thị bỏ chạy thì bỏ cây gậy trong tay xuống, người dân thấy Văn thị bỏ chạy thì giải tán, ai vê nhà nấy. Tô Ngưng Nguyệt dìu lão gia tử Tô gia cùng với mọi người vào nhà, vào đến đại sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận