Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1010: Rời Đi. (2)

Chương 1010: Rời Đi. (2)Chương 1010: Rời Đi. (2)
Nhưng một lúc lâu sau, Tô Ngưng Nguyệt vẫn bị đánh bại, thiếu niên như thế này nàng thật sự là không thể bì được, khóe miệng khẽ co giật, cuối cùng nàng cùng hiểu vì sao Thiên Vũ Hàn không dặn nàng không được thoát khỏi ám vệ, thì ra là biết nàng không thể thoát khỏi hắn ta.
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt chỉ muốn vứt bỏ hắn ta ở giữa đường, còn những lời mà Thiên Vũ Hàn nói, nàng còn lâu mới làm theo hoàn toàn như những gì hắn nói.
Suốt dọc đường Tô Ngưng Nguyệt thoát khỏi không ít ám vệ, không phải là bọn họ không có năng lực, mà là nàng có vũ khí gian lận là không gian này, sao mà có thể không thoát khỏi bọn họ được chứ.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, chính là tên Lâm Dương này, nàng có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn ta được.
Trước đó ở ngã tư đông đúc, nhân lúc hắn ta ở đó mua xe ngựa, nàng đã bỏ chạy lúc nào không hay, rồi trốn ở trong không gian một lúc. Nhưng không ngờ là vẫn bị hắn ta tìm thấy.
"Lâm Dương, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lâm Dương đánh xe ngựa lao như bay tới một nơi, có chút nghi ngờ hỏi.
"Vào thị trấn, nếu không đến tối sẽ phải ngủ ở ngoài đường mất." Lâm Dương nói với giọng điệu lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn cảm nhận được trong giọng nói của hắn ta có chút oán trách.
Rõ ràng là bọn họ có thể kịp tới chỗ ngủ lại trước khi trời tối, nhưng vì nàng chạy lung tung mà bọn họ chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Nhàm chán sờ vào mũi của mình, Tô Ngưng Nguyệt nhún vai bất lực, nàng cũng không muốn như vậy, một mình nàng thì tự do tự tại biết mấy, có thêm một người nữa nàng cũng rất khó chịu. Lại một lần nữa khôi phục lại sự yên lặng, chỉ còn tiếng lộc cộc lộc của xe ngựa vang lên trong núi rừng vắng vẻ.
Trong hoàng cung.
Bên trong thư phòng, mặt Thiên Vũ Hàn sa sầm nhìn lá thư mật báo trong tay, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng rắc rắc, Lệnh Hồ Xung Phong, ngươi giỏi lắm.
"Nguy Nguyên, phái thêm mật vệ đi bảo vệ hoàng hậu." Thiên Vũ Hàn gọi với ra bên ngoài, sự lo lắng không thể che giấu được ở trong giọng nói.
"Vâng, nhưng hoàng thường người đã phái toàn bộ ám vệ Thập Tam đi theo hoàng hậu rồi, nếu còn phái đi nữa thì, hoàng thượng ở đây phải làm thế nào?" Nguy Nguyên do dự nói, hoàng thượng quá tốt với hoàng hậu rồi.
"Nguy Nguyên." Thiên Vũ Hàn không nói nhiều, chỉ điềm đạm gọi tên Nguy Nguyên một tiếng, nhưng Nguy Nguyên lập tức im lặng.
Nhìn bóng dáng Nguy Nguyên đi ra ngoài, Thiên Vũ Hàn khẽ thở dài, những ngày tháng sau này sẽ không còn được thái bình nữa rồi.
Những gì Lệnh Hồ Xung Phong làm ở biên giới đều là đang thị uy với hắn sao? Tỏ ra rằng hắn ta không sợ hắn, còn nữa con người này mà dám làm như vậy thì chính tỏ là đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Vậy thì trận chiến này sẽ bắt đầu vào mùa đông năm nay sao, hắn ta thật sự to gan vậy sao? Lúc này lại muốn đi đánh trận sao?
Nhưng hiện tại cái hắn lo nhất không phải là chuyện này mà là Tô Ngưng Nguyệt, bây giờ nàng ở bên ngoài, nếu như người khác không biết được thân phận của nàng thì là cái tốt, nhưng một khi biết được thân phận của nàng thì không ổn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thiên Vũ Hàn có chút lạnh lẽo: "Vương An, chặn hết những thông tin trong hoàng cung, không ai được phép nói về chuyện trong cung dù chỉ nửa câu, nếu không, tru di cửu tộc."
Tô Ngưng Nguyệt ở trong xe ngựa mơ màng buồn ngủ, ngồi xe ngựa như thế này không muốn ngủ cũng khó.
Tô Ngưng Nguyệt từng chút từng chút một gục đầu xuống, đột nhiên giống như là cảm nhận thấy gì đó, nàng mở trừng mắt raI
Trong mắt nàng mang theo một tia ớn lạnh, nàng còn chưa rời khỏi kinh thành mà? Những người này đã không thể nhẫn nại được nữa rồi sao?
Lâm Dương ở bên ngoài cũng đề cao cảnh giác, những kẻ tới đây không có ý tốt, hắn ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho hoàng hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận