Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 183: Mất Trí Nhớ (2)

Chương 183: Mất Trí Nhớ (2)Chương 183: Mất Trí Nhớ (2)
Thật ra Diêu Xuân vẫn lo lắng ba người Tô Ngưng Nguyệt đi sẽ bị Liễu Ninh bắt nạt.
Lúc này ở trong Vương phủ, Thiên Vũ Hàn cảm thấy để con thỏ ở trong phòng mình thì có hơi ấm ức cho nó, cho nên hắn liền ôm con thỏ đi ra ngoài.
"Vương gia, sao ngài không đến võ đài?" Quản gia thấy Thiên Vũ Hàn đang chơi đùa với con thỏ trong hoa viên, nên đi lên trước hỏi.
"Bên võ đài ta đã cho Tiểu Lục đi rồi, để hắn ta huấn luyện vài ngày trước rồi nói tiếp."
Quản gia đã hiểu ý của hắn liền không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
"Dạo này Vương gia làm sao vậy, sao còn có thời gian chơi đùa với thỏ nữa, trước kia Vương gia vốn dĩ sẽ không để ý đến đám động vật nhỏ này." Quản gia nghĩ thầm.
"Không có chuyện gì thì ngươi lui xuống trước đi." Thiên Vũ Hàn thấy quản gia đang đứng ngẩn người liền nói.
Quản gia liền cúi chào Thiên Vũ Hàn.
"Thuộc hạ cáo lui." Sau đó rời khỏi hoa viên.
"Đồng Đồng, con ăn chút cơm đi." Thừa tướng phu nhân đang đứng bên ngoài cửa phòng Hàn Vũ Đồng, lo lắng gõ cửa nói với nàng ta.
Hàn Vũ Đồng vẫn chưa thức dậy, đã mấy ngày nàng ta không được gặp Hàn ca ca của nàng ta rồi, nàng ta không biết vì sao bản thân cảm thấy rất nhớ hắn.
"Mẫu thân, con không đói, mọi người ăn trước đi." Qua một lúc Hàn Vũ Đồng không còn cách nào khác bèn trả lời Thừa tướng phu nhân.
Thừa tướng phu nhân nghe xong liền thở dài. "Hà Hương, cực khổ cho ngươi rồi, ngươi đợi ở đây đi, khi nào tiểu thư mở cửa thì ngươi đưa những thứ này vào cho tiểu thư ăn." Thừa tướng phu nhân nói với Hà Hương đang đứng bên cạnh.
Hà Hương vội vàng lắc đầu nói:
"Phu nhân, những thứ này đều là việc nô tì nên làm." Thừa tướng phu nhân liền rời khỏi phòng Hàn Vũ Đồng.
"Cũng không biết bên bà mối như thế nào rồi, cũng đã qua một ngày rồi, tại sao một chút tin tức cũng không có?" Sau khi trở vê phòng, Thừa tướng phu nhân ngồi xuống nghĩ.
Bà ta biết bây giờ tìm một người cho nữ nhi của bà ta là rất khó, bởi vì dù sao trong lòng nàng ta cũng đã có Thiên Vũ Hàn rồi.
Bà ta biết tính cách của nàng ta, nàng ta là người rất cố chấp!
Hàn Vũ Đồng thấy mẫu thân nàng ta đã đi, nàng ta liền nằm trên giường nghĩ lần sau gặp Thiên Vũ Hàn thì nên nói gì với hắn.
Nàng ta vẫn nhớ lần gặp mặt trong cung, Thiên Vũ Hàn nói với nàng ta không được gọi hắn là Hàn ca ca nữa, Hàn Vũ Đồng vừa nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy rất uất ức.
"Tại sao Hàn ca ca lại đối xử với ta như vậy? Lần nào gặp Hàn ca ca, hắn cũng luôn dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn ta, rốt cuộc là ta làm sai chuyện gì? Đã khiến cho Hàn ca ca ghét ta như vậy!" Hàn Vũ Đồng liên tục nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, nhưng nàng ta vẫn không biết tại sao Thiên Vũ Hàn ghét nàng ta như vậy.
"Tiểu thư dậy ăn chút gì đó đi." Hà Hương cuối cùng không nhịn được gõ cửa nói với Hàn Vũ Đồng.
"Đã nói ta không ăn, ngươi mau đem đồ đi đi!" Hàn Vũ Đồng tức giận hét với người bên ngoài. Dù Hà Hương cảm thấy rất uất ức, nhưng Hà Hương vẫn đứng đó đợi Hàn Vũ Đồng mở cửa.
Bởi vì dù sao trước khi Thừa tướng phu nhân đi đã dặn dò nàng ta, dặn nàng ta phải chăm sóc tốt Hàn Vũ Đồng.
"Thật không hiểu, rõ ràng nàng ta cũng do phu nhân sinh, tại sao tính cách của hai người họ lại khác nhau như vậy?" Hà Hương thầm nghĩ.
"Chẳng trách Tiểu Mai không chịu nổi tính khí đại tiểu thư của nàng ta, nếu đổi lại là ta, ta cũng không làm!" Lúc này Hà Hương nhớ đến tiểu muội, nàng ta không biết bây giờ Tiểu Mai như thế nào, nàng ta biết công việc mỗi ngày của Tiểu Mai là giặt quần áo.
Hà Hương luôn cảm thấy Tiểu Mai mà cứ như vậy, đôi tay của Tiểu Mai cũng không còn nữa.
Mà lúc này, Tiểu Lục đã đến võ đài.
"Gia, người đến rồi." Một binh sĩ thấy Tiểu Lục đến liền cúi đầu chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận