Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 676: Ly Biệt (2)

Chương 676: Ly Biệt (2)Chương 676: Ly Biệt (2)
Diêu Xuân do dự rồi, phải, việc học của Tô Thần vẫn luôn là tâm bệnh lớn nhất của bà. Bà cũng vô cùng hy vọng con trai mình có thể cho mình nở mày nở mặt, cho nên, câu này của Tô Ngưng Nguyệt quả thực khiến cho bà không nói được gì.
Diêu Xuân không nói lời gì níu kéo, Tô Ngưng Nguyệt thực sự không nói ra được trong lòng mình có cảm giác gì. Rõ ràng là lựa chọn của mình, nhưng khi mẫu thân quyết định như vậy, trái tim của nàng vẫn sẽ đau.
"Người xem, nương, sản nghiệp của chúng ta ở bên này cũng không thể bỏ được đúng không, tuy rằng bây giờ ca ca đã làm quan rồi, nhưng mà trên trên dưới dưới có chỗ nào không phải sắm sửa đâu, bây giờ, vẫn chưa phải lúc con tới Kinh Thành, đợi khi nào cuộc sống của ca ca ổn định rồi, việc làm ăn bên này cũng ổn thoả rồi, khi ấy con sẽ lên Kinh Thành."
Diêu Xuân biết, đây là lựa chọn tốt nhất, tuy rằng đều là miếng thịt trong lòng bàn tay, nhưng mà, nhi tử của mình, mình bắt buộc phải đi theo, bà còn phải bế tôn tử nữa chứ. Nhưng mà, nữ nhi, dù có thế nào cũng vẫn phải gả ra ngoài.
"Vậy con, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đó."
“Nương, người yên tâm đi, con còn có nha hoàn mà, người sợ gì chứ? Bọn họ đều sẽ chăm sóc cho con mà."
Ngày mà Diêu Xuân rời đi, Tô Ngưng Nguyệt đến đầu đường đưa tiễn, cả nhà rưng rưng nước mắt tạm biệt nhau, Ngô Nhiễm kéo tay nàng: "Ngưng Nguyệt, chúng ta cùng đi đi, cùng đi kinh thành, có được không?”
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống, Tô Ngưng Nguyệt giúp nàng ấy lau nước mắt, sau đó nói: "Cũng không phải ta sẽ không đi, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau ở Kinh Thành mà."
Cuối cùng, Ngô Nhiễm vẫn là bước lên thuyền, sau đó, Tô Ngưng Nguyệt một mình đứng nhìn bọn họ rời đi. Đợi đến khi thuyên đã đi xa rồi, Tô Ngưng Nguyệt mới ngồi bệt xuống, chậm rãi khóc lên.
A Ngọc ở sau lưng nàng hỏi: "Nếu Tiểu thư đã không nỡ như vậy, tại sao không đi cùng vậy?”
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: "Có lẽ là, bất luận thế nào, ta cũng không muốn biến mình trở thành kẻ tạm bợ. Ta biết cuối cùng mình cũng sẽ bị bỏ rơi thôi, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy."
"Phu nhân không có bỏ rơi tiểu thư đâu. Nếu tiểu thư hối hận rồi, vậy chúng ta liền tới Kinh Thành đi."
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: "A Ngọc, chúng ta trở về đi."
Thật ra, Tô Ngưng Nguyệt sớm từ khoảnh khắc ca ca nàng lên Kinh Thành đã biết rồi, nàng chắc chắn sẽ bị bỏ rơi. Nhưng mà, thực sự khiến cho nàng phải tử bò, có lẽ là do một câu nói của người Thương Nhân nước ngoài kia.
Ngày hôm đó nàng ở trong cửa tiệm, liền nghe được những lời này: "Thiên Vũ Hàn Vương gia đã sớm đăng cơ từ ba năm trước rồi. Bây giờ á, đã có một trai một gái rồi, nghe nói ngài cùng Hoàng Hậu vô cùng ân ái đó."
Một người khác nói: "Có thể không ân ái sao, ta còn nghe nói, Hoàng Hậu là Công Chúa của Tiên Bi đó, năm đó Hoàng Thượng bị phản tặc làm bị thương mất tích, là Công Chúa Tiên Bi của chúng ta đã vô tình cứu được Bệ Hạ, sau đó Bệ Hạ đăng cơ, liền lập người làm Hoàng Hậu đó."
Tô Ngưng Nguyệt sau khi nghe được chuyện này, sức lực toàn thân như bị rút cạn vậy, hắn đã có Hoàng Hậu rồi sao, còn sinh được một trai một gái, phu thê sống chung hạnh phúc mỹ mãn, thật là tốt.
Cho nên, sau đó, Diêu Xuân nói muốn tới Kinh Thành, nàng liền không có bất kỳ suy nghĩ nào khác nữa, nàng chỉ muốn ở lại nơi này, không tới Kinh Thành là được. Không tận mắt nhìn thấy, nàng có thể, có thể cho rằng chuyện này là giả.
Thời gian cũng rất trùng hợp, Bắc Minh vừa đóng xong thuyền, định ra biển, thực ra ở cái thời đại này, ra biển là một chuyện rất nguy hiểm, cho nên, khi Tô Ngưng Nguyệt đề xuất nàng muốn đi cùng, Bắc Minh liền từ chối, nhưng mà lúc đó, Vạn Doanh lại nói cũng muốn đi biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận