Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 364: Lo Lăng (1)

Chương 364: Lo Lăng (1)Chương 364: Lo Lăng (1)
Bên ngoài Bắc Minh cũng tìm được một sơn động mà vào trú mưa.
Từ lúc vào trong hang động này, cũng không biết là tại sao, trong lòng nàng cứ có một cảm giác kỳ lạ khó mà miêu tả được.
"Đáng tiếc bây giờ không có đèn, sơn động lại tối như vậy, không thì cứ để lần sau lại tự đến kiểm tra bên trong." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Diêu Xuân đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên nghe tiếng mưa thì giật mình, nhanh chóng đến bên cửa sổ. Nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài, bà ấy nghĩ ngay đến Tô Ngưng Nguyệt: "Thôi rồi, Nguyệt Nguyệt vẫn còn trên núi, nhất định là bị kẹt rồi, bây giờ phải làm sao đây ?"
Diêu Xuân nóng ruột, sớm đã không ngồi yên được nữa, bà ấy nhanh chóng ra ngoài. Nhìn mưa bên ngoài nhà có vẻ không lớn lắm, bà đội một cái đấu lạp*, lại mang thêm một cái.
*nón rộng vành đan bằng tre.
Diêu Xuân muốn lên núi tìm Tô Ngưng Nguyệt.
Ngoài trời bỗng nhiên đoàng một tiếng sấm sét, đánh thức hai anh em Tô Thần Tô Mộc. Hai người đều giật mình mà tỉnh, nhanh chóng chạy ra ngoài thì thấy Diêu Xuân đang đội đấu lạp.
"Nương, người định đi đâu vậy ? Ngoài trời đang mưa đó!" Tô Thần thấy dáng vẻ gấp gáp của Diêu Xuân vội nói.
"Tỷ tỷ con vẫn còn ở trên núi, ta định lên núi tìm, các con ngoan ngoãn đợi ở nhà." Bà ấy nói cho Tô Mộc và Tô Thần biết.
Hai anh em nghe vậy lập tức chạy sang bên cạnh Diêu Xuân, Tô Thần nói: "Nương người không được đi!"
Diêu Xuân nóng lòng nói với bọn họ: “Các con đừng quậy nữa, Nguyệt Nguyệt vẫn còn trên núi, nếu ta không đi, lỡ như Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện thì phải làm sao ?"
"Nương à, mấy ngày này bên ngoài mưa lớn lắm, đường núi nhất định đi lại rất trơn trượt, ngộ nhỡ người lên đó không may trượt chân thì sao ?" Tô Thần nhìn bà ấy.
"Các con yên tâm, nương tự biết cẩn thận." Nhưng bất kể Diêu Xuân có nói gì, Tô Mộc cùng Tô Thần nhất quyết không để bà ấy rời khỏi nhà.
Diêu Xuân nhìn dáng vẻ hai đứa con mình mà thực sự hết cách. Lúc này bà thực sự rất nóng lòng và lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt, giọng nói cũng mang nhiều phần tức giận: "Mau buông tay ral"
Tô Thần cùng Tô Mộc hiếm khi thấy Diêu Xuân như vậy, ngơ ngác buông tay. Diêu Xuân cũng cảm thấy bản thân mình có hơi nghiêm khắc. Nhưng thực sự bà ấy cũng không còn cách nào khác, bà muốn lên núi tìm con gái, Diêu Xuân nhẹ nhàng thở dài.'Hai đứa ngoan ngoãn đợi ở nhà, một chút nữa nương sẽ về." Nói xong trở tay cầm đấu lạp ra khỏi nhà.
Tô Mộc, Tô Thần nhìn nhau. Tô Thần lên tiếng trước: "Ca ca giờ phải làm sao ? Có cần đi cùng nương không ?"
"Nương đã bảo chúng ta ngoan ngoãn ở nhà, hơn nữa đi nhiều người như vậy cũng không giúp ích được gì.' Tô Mộc nói với đệ đệ.
"Ca ca nói phải." Hai anh em cứ như vậy ngồi trước hiên đợi Diêu Xuân cùng Tô Ngưng Nguyệt vê.
Diêu Xuân một đường đi vê hướng lên núi, trời cũng đã mưa được một lúc rồi, bây giờ đường đi cực kỳ trơn trượt. Ban nãy không cẩn thận bị trượt ngã, Diêu Xuân che vết thương còn đang chảy máu, cố nhẫn nhịn mà đi lên núi.
"Nguyệt Nguyệt con đang ở đâu ?" Bà vừa đi vừa hét lớn.
Tô Ngưng Nguyệt trong sơn động lúc này căn bản không thể nghe được tiếng Diêu Xuân, nàng cũng không biết tại làm sao, nhìn thấy mưa tâm trạng cực kỳ bức bối. Bất tri bất giác nàng lại nghĩ đến mẹ nàng, rồi những người bạn tốt ở thế giới của nàng.
"Rốt cuộc đến khi nào mình mới được về đây ?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến chuyện này, cuối cùng không kìm được mà rơi nước mắt.
"Rốt cuộc mình phải dùng cách gì mới có thể vào lại không gian, nhưng với những chuyện trước đây tại sao mình vẫn là không nhớ được gì cả!" Nghĩ mãi những chuyện này, đầu nàng bỗng dưng đau nhói, cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy.
Tô Ngưng Nguyệt không nghĩ nương vì mình mà không ngại nguy hiểm đội mưa lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận