Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 390: Tô Thân Sùng Bái (2)

Chương 390: Tô Thân Sùng Bái (2)Chương 390: Tô Thân Sùng Bái (2)
Liễu Ninh nghe Tô Liệt nói thế thì vội vàng ngăn cản Tô Liệt.
"Con chớ đừng không nên đụng chạm gì với Tô Ngưng Nguyệt, con không phải đối thủ của nó đâu!" Liễu Ninh nhìn Tô Liệt nói.
"Nếu mà con không phải là đối thủ của Tô Ngưng Nguyệt vậy thì Tô Thần bên kia chắc chắn sẽ sợ con. Bây giờ con học chung một học đường với Tô Thần, chờ sau khi Tô Thần đến học đường xem con giáo huấn hắn ta như thế nào!"
Liễu Ninh nghe thấy Tô Liệt nói vậy, vươn tay sờ sờ đầu Tô Liệt.
"Không hổ là đứa con ngoan của nương."
Sau khi Bắc Minh đưa Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần về nhà, hắn ta bèn rời khỏi nhà cảu Tô Ngưng Nguyệt.
Bắc Minh trở về nhà.
"Lưu thẩm sao thẩm lại ở đây!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lưu thẩm đang ngồi nói chuyện với Diêu Xuân nói.
Lưu Thẩm nghe thấy lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói bèn nở nụ cười.
"Ta nghe nói hôm nay trong nha môn có một chuyện hiếm khi xảy ra, cho nên vội vàng chạy tới nói với nương ngươi." Lúc này Lưu thẩm vừa cười vừa nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời Lưu thẩm nói thì ngượng ngùng cúi đầu.
Mà lúc này, Tô Thần ở bên cạnh kích động đi đến.
"Nương người có biết không? Đại bá mẫu đã giao miếng ngọc bội đó ra, hơn nữa bà ta còn bị huyện lão gia đánh mười trượng!"
Diêu Xuân nghe Tô Thần nói vậy thì cau mày nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc các con đã làm chuyện gì rồi?" Diêu Xuân có hơi lo lắng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói lời này bèn đi tới bên cạnh Diêu Xuân.
"Nương tất cả những điều này đều là do bà ta tự gieo gió gặt bão, Nguyệt Nguyệt không hề làm gì cả, bây giờ bà ta gặp phải báo ứng này là do chính bà ta tự mình tìm đến!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy thì thở dài một hơi thật sâu.
"Nguyệt Nguyệt nói cho cùng thì bà ấy là đại bá mẫu của con cũng là người thân của con, tại sao con lại đi kiện bà ấy đến nha môn?" Diêu Xuân quở trách Tô Ngưng Nguyệt nói.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cảm giác có hơi ấm ức.
Mà lúc này Tô Thần nghe Diêu Xuân nói lời này cũng bất bình thay Tô Ngưng Nguyệt.
"Nương đừng quở trách tỷ tỷ nữa, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến tỷ tỷ, ai bảo lúc trước đại bá mẫu bà ta quá đáng như vậy chứ, nếu mà là con thì con cũng sẽ làm như vậy! Thậm chí còn ghê gớm hơn lần này!" Tô Thần bĩu môi nhìn Diêu Xuân ở bên cạnh nói.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt thấy Diêu Xuân ở bên cạnh đang tức giận đến phát run, nàng vội vàng ngăn Tô Thần lại.
"Tiểu Thần đừng nói nữa." Tô Ngưng Nguyệt lôi Tô Thần qua một bên nói.
Tô Thần thấy bộ dạng này của Tô Ngưng Nguyệt rồi lại nhìn sang Diêu Xuân mới biết mình đã chọc giận Diêu Xuân rồi.
"Nương, Tiểu Thần sai rồi, Tiểu Thần không nên cãi lại lời của nương." Lúc này Tô Thần cúi đầu có hơi ấm ức nói với Diêu Xuân.
"Được rồi, bọn nhỏ cũng không phải cố ý làm như vậy, lần sau bọn nó sẽ biết, đường so đo với bọn nó nữa, nói cho cùng thì chúng đều là trẻ con mà thôi." Lúc này, Lưu thẩm nói với Diêu Xuân. "Ta không giận bọn họ, ta sợ đến lúc đó bà ấy sẽ tìm cách trả thù lại." Diêu Xuân nói ra sự lo lắng của mình.
"Nương không cần lo lắng, người yên tâm, Nguyệt Nguyệt sẽ không sao, Nguyệt Nguyệt thông minh như vậy chắc chắn sẽ không bị đại bá mẫu ăn hiếp." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Đứa nhỏ này lần sau nhất định không được đối nghịch với đại bá mẫu nữa, nghe rõ chưa?” Diêu Xuân nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói vậy bèn gật đầu.
"Vâng nương, Nguyệt Nguyệt đã rõ, Nguyệt Nguyệt có hơi mệt nên con về phòng nghỉ ngơi trước đây." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe xong lời này của Tô Ngưng Nguyệt bèn gật đầu.
"Nguyệt Nguyệt, mau đi nghỉ ngơi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận