Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 361: Ngăn Cản (1)

Chương 361: Ngăn Cản (1)Chương 361: Ngăn Cản (1)
Diêu Xuân đứng ngoài cửa phòng Tô lão gia nửa ngày, cũng không biết có nên vào trong không.
"Có lẽ cha đang ngủ rồi, không nên quấy rầy ông ấy." Sau khi nói xong, Diêu Xuân bèn đi đến nhà bếp.
Diêu Xuân muốn dọn dẹp nhà bếp một phen thì không ngờ lúc này nghe thấy giọng nói của Lưu thẩm.
"Có ai ở nhà không?" Lúc này, Lưu thẩm cầm đồ đứng trước nhà gọi.
Lúc Diêu Xuân nghe thấy âm thanh của Lưu thẩm thì bèn vội vàng ra ngoài nhà bếp, Diêu Xuân sợ giọng nói của Lưu thẩm sẽ đánh thức Tô lão gia bọn họ.
Lúc đi ra ngoài, Diêu Xuân nhìn thấy trong tay Lưu thẩm cầm đồ gì đó.
Mặc dù Diêu Xuân không thấy rốt cuộc bên trong có gì nhưng lại ngửi thầy mùi thịt gà rất rõ.
"Sao vậy?" Lúc này Diêu Xuân nhìn Lưu thẩm rồi hỏi.
"Ta mang gà sang đây!" Lưu thẩm cười nói với Diêu Xuân.
"Ta nói sao con người bà lại như vậy chứ, bà mau mang thịt gà về cho bọn trẻ ăn đi!" Diêu Xuân liền nói.
Lưu thẩm vẫn là kiên quyết: "Nhà ta vẫn còn một ít thịt gà, chỗ này là phân còn dư dù sao nhiều như vậy bọn ta cũng ăn không nổi..."
Diêu Xuân thấy sự nhiệt tình của Lưu thẩm, cũng ngại từ chối thêm, bèn nhận thịt gà về.
"Lưu thẩm vào nhà chơi." Diêu Xuân lên tiếng mời.
"Thôi không cần đâu, hai đứa nhỏ vẫn còn ở nhà, ta phải mau về trông chừng bọn chúng, nếu không cũng không biết hai đứa nó sẽ gây ra trò gì cho ta nữa." "Vậy được thôi, để bữa khác ta đến nhà bà tán gẫu."
"Được, đợi bà đó." Cứ như vậy mà Diêu Xuân tiễn bà ấy ra về.
Diêu Xuân đi đến phòng bếp, bà nhìn thịt gà thơm ngon còn bốc lên từng ngụm khói nóng hôi hổi. Bà nghĩ ngay đến Tô Ngưng Nguyệt, liền đi đến trước phòng nàng, vẫn lịch sự gõ cửa.
"Nguyệt Nguyệt con có trong phòng không ?" Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ thì bị bà ấy làm cho giật mình tỉnh giấc. Nàng mở mắt, hai tay xoa xoa đôi mắt rồi bước xuống giường.
"Nương, Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ." Diêu Xuân nghe được giọng con gái thì mới yên tâm.
"Vậy con cứ ngủ tiếp đi." Nói rồi bà ấy liên rời khỏi. Nhưng ngược lại Tô Ngưng Nguyệt vì ban nãy bị đánh thức mà không sao ngủ lại được, nhìn sang bên cạnh Điềm Điềm và Mật Mật vẫn ngủ rất say sưa. .
"Hai đứa nó sao lại có thể ngủ lâu đến thế chứ ? Đã ngủ lâu như vậy rồi!" Nàng thâm nghĩ. Nhưng thực ra thì chúng cũng không hề ngủ. Tô Ngưng Nguyệt thấy bản thân không còn buồn ngủ nữa, nàng giấu Điềm Điềm và Mật Mật đi, sau đó ra khỏi phòng.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ rằng Diêu Xuân đáng ra ở phòng bếp nấu cơm, nhưng khi nàng đến nơi thì phát hiện trong phòng bếp không một bóng người.
"Kỳ quái, nương không ở trong phòng bếp thì ở đâu chứ ?" Tô Ngưng Nguyệt thắc mắc. Nàng đi đến phòng Diêu Xuân, cất giọng hỏi thử: 'Nương người có trong đó không ?”
Diêu Xuân trong phòng nghe được liền đáp một tiếng: "Nguyệt Nguyệt vào đây đi."
Tô Ngưng Nguyệt vào trong, nàng nhìn quanh phòng một lượt mới thấy Diêu Xuân đang ngồi một bên. Thấy vậy nàng hơi sốt ruột chạy đến: "Nương người làm Sao vậy ?"
"Nguyệt Nguyệt, nương không có chuyện gì." Nhưng nàng lại thấy Diêu Xuân rõ ràng đang che giấu gì đó, bà ấy nhất định là đang có chuyện.
"Nguyệt Nguyệt, thật ra Lưu thẩm của con cũng không dễ dàng gì.' Tô Ngưng Nguyệt ngơ ngác, không hiểu vì sao nương lại nói như vậy."Nương à đang yên lành sao người nhắc đến Lưu thẩm ?"
Lưu thẩm vốn dĩ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có trượng phu yêu thương bà ấy cùng hai đứa con xinh xắn. Nhưng ngờ đâu một đêm nọ, trượng phu của bà ấy bị chết chìm dưới sông, Lưu thẩm không tin vào điều đó, vì chuyện này mà bà đã đi tìm Huyện thái gia.
Tuy nhiên Huyện thái giá đó xem qua thi thể xong thì một mực chắc chắn rằng ông ấy chắc chắn chết chìm. Lưu thẩm không đồng tình, vì bà ấy biết trượng phu mình biết bơi, bà không thể nào tin được ông ấy lại có thể chết dưới nước như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận