Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 378: Nương (2)

Chương 378: Nương (2)Chương 378: Nương (2)
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong bèn gật đầu.
"Đúng vậy, trong bếp đã hết thức ăn rồi..." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Nương người xem Nguyệt Nguyệt mua thức ăn mà nương thích ăn này." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói với Diêu Xuân vừa giơ thức ăn mà mình đã mua lên.
Sau khi Diêu Xuân thấy vậy hơi sửng số nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Nguyệt Nguyệt, làm sao con biết trong bếp không còn thức ăn." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói lời này nghịch ngợm lè lưỡi.
"Con cũng không biết, chỉ là hôm nay muốn để cho nương ăn những món này, cho nên mới đi chợ phiên mua một ít về." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe xong lời này trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Nguyệt Nguyệt mau quay trở vê nghỉ ngơi đi, sáng sớm đã dậy rồi thì giờ quay về ngủ một giấc đi." Lúc này Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói bèn gật đầu.
"Vâng nương." Cứ như vậy hai người Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân nhanh chóng về nhà.
Tô lão gia tử cũng đã tỉnh dậy, sau khi Tô lão gia tử dậy thì ông ấy đi đến sân nhìn bầu trời xanh xanh cùng cảm nhận những cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi lạnh, trong lòng rất mãn nguyện.
Tô lão gia tử không ngờ rằng có một ngày ông ấy lại trải qua một cuộc sống như vậy. Ông ấy cho rằng cả đời này ông ấy chỉ có thể trôi qua dưới sự đối đãi lạnh nhạt của Liễu Ninh.
Tô lão gia tử vừa nghĩ tới Diêu Xuân và mấy đứa trẻ kia đối xử với ông ấy cực kì tốt, trong lòng của ông ấy lại càng thêm áy náy.
Tô lão gia tử thật sự rất muốn trở lại khoảng thời gian trước kia, rất muốn chửi cho bản thân mình thoát khỏi sự cố chấp đói
"Lạ thật, tại sao Diêu Xuân bọn họ còn chưa dậy? Bình thường giờ này Diêu Xuân đã sớm dậy rồi mài!" Lúc này Tô lão gia tử trong lòng nghĩ thầm.
Tô lão gia tử không biết là Diêu Xuân và Tô Ngưng Nguyệt đã sớm dậy rồi.
Ngay lúc Tô lão gia tử đang nghĩ vậy, ông ấy đột nhiên nghe thấy một trận cười nói vui vẻ.
"Tiếng cười này sao lại quen thuộc đến vậy? Đây không phải là tiếng của Nguyệt Nguyệt sao?"
Tô lão gia tử vội vàng nhìn về phía cửa, chỉ thấy lúc này hai người Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân đẩy cửa đi vào.
Khi bọn họ nhìn thấy Tô lão gia tử đang ngồi trong sân, Diêu Xuân rất nhu thuận gọi một tiếng.
"Phụ thân!"
Tô Ngưng Nguyệt cầm đồ đi tới trước mặt Tô lão gia tử.
"Gia gia, chúng con đi chợ phiên mua đồ." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với gia gia.
Khi Tô lão gia tử nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì vội vàng gật đầu.
"Vất vả cho các con rồi!"
"Không sao gia gia, nương người ngồi ở đây nói chuyện với gia gia đi, con đi nấu cơm." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Để nương đi nấu cơm, con ngồi ở lại đây nói chuyện với gia gia đi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng lắc đầu. "Vẫn là nương ngồi lại với gia gia đi, Nguyệt Nguyệt cũng thích tự mình nấu ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói xong bèn ôm lấy thức ăn đi vào bếp.
Lúc này Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy cảm thấy cực kì vui mừng.
"Nguyệt Nguyệt đã trưởng thành rồi." Lúc này Tô lão gia tử nhìn Diêu Xuân và nói với bà ấy.
Diêu Xuân nghe thấy lời mà Tô lão gia nói thì vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, ba người bọn nó đều trưởng thành rồi." Lúc này Diêu Xuân nói với Tô lão gia tử.
Lúc này bọn họ cũng không biết nên thêm nói gì nữa. Lúc này Diêu Xuân cảm thấy có hơi xấu hổ cho nên tìm một cái cớ rồi quay trở vê phòng của mình.
Diêu Xuân sau khi quay về phòng thì nằm ở đó.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang nấu cơm, nàng còn tưởng rằng Diêu Xuân đang ở ngồi trong sân nói chuyện với Tô lão gia tử.
Nhưng không ngờ sau khi Tô Ngưng Nguyệt nấu cơm xong đi vào trong sân.
Lúc này này phát hiện chỉ có một mình Tô lão gia tử ngồi trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận